Harry Potter 7 (part 11)

Chương XI: Vật đút lót


Dịch bởi Johnny




Nếu Kreacher đã có thể thoát được một cái hồ đầy Âm Binh, thì Harry tin chắc là vụ bắt giữ lão Mudungus cũng chỉ mất nhiều nhất là vài tiếng đồng hồ, nó đi vơ vẩn trong căn nhà cả buổi sáng với niềm mong đợi lớn ấy. Tuy vậy, Kreacher không trở về trong buổi sáng, cũng như buổi chiều. Màn đêm buông xuống, Harry cảm thấy chán nản và mệt mỏi, cộng với một bữa tối mà thành phần chủ yếu là đống bánh mỳ ỉu dù Hermione đã cố gắng hết sức dùng một loạt bùa Biến nhưng bị thất bại, chẳng giúp nó thấy khá khẩm hơn.
Kreacher không trở về trong ngày hôm sau, và cả hôm sau đó. Tuy vậy, có hai kẻ mặc áo chùng xuất hiện tại quảng trường trước cửa ngôi nhà số mười hai ấy. Và chúng đã ở đó cho đến tối mịt, nhìn chằm chằm về phía của ngôi nhà mà chúng không thể thấy được.
“Chúng chắc chắn là Tử Thần Thực Tử rồi,” Ron nói, khi cả bọn đang quan sát từ cửa sổ của căn phòng khách, “chẳng lẽ chúng biết chúng ta ở đây?”
“Mình không nghĩ vậy,” Hermione nói, dù cô bé có vẻ hoảng sợ, “Hoặc là chúng đã cho lão Snape đuổi theo chúng ta, phải không.”
“Cậu cho là lão Snape đã từng ở đây và bị khoá lưỡi bởi lời nguyền của thầy Moody à?” Ron hỏi.
“Phải,” Hermione đáp, “nếu không thì hắn đã có thể nói ra cách để vào được bên trong, phải không? Nhưng bọn chúng xem ra chỉ chờ chúng ta đi ra mà thôi. Chúng chắc hẳn đã biết Harry là chủ nhân thực sự của ngôi nhà.”
“Làm thế quái nào chúng có thể -” Harry lên tiếng.
“Các di chúc phù thuỷ sẽ bị Bộ kiểm tra mà, cậu nhớ không? Họ sẽ biết được là chú Sirius đã để lại cho cậu căn nhà.”
Sự hiện hữu của đám Tử Thần Thực Tử ở bên ngoài đã làm tăng thêm tâm trạng đáng ngại bên trong căn nhà số mười hai. Cả bọn chưa nhận được một thông điệp nhỏ nào kể từ khi Thần Hộ Mệnh của ông Weasley xuất hiện, sự căng thẳng đã bắt đầu gây nên hậu quả. Bồn chồn và cáu kỉnh, Ron tạo ra một thói quen phiền hà là liên tục chơi đùa với cái Tắt-Bật đèn trong túi; Mà việc này làm Hermione đặc biệt nổi khùng, cô nàng phải đọc ngấu nghiến quyển Câu chuyện về những hiệp sĩ xứ Beedle để xua đi nỗi căng thẳng khi mòn mỏi đợi chờ Kreacher, và hiển nhiên là cô bé không đánh giá cao lắm cái cách mà ánh đèn liên tục tắt và bật.
“Cậu thôi đi có được không!” cô nàng thét lên trong buổi tối thứ ba kể từ khi Kreacher đi, khi mà tất cả ánh đèn biến mất trong căn phòng vẽ thêm một lần nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Ron vội ấn cái Tắt-Bật đèn một lần nữa, trả lại ánh đèn. “Mình còn không biết mình đã bật nó.”
“Vậy thì, cậu không thể tìm được cái gì hữu ích để lấp đầy cái đầu của cậu hay sao?”
“Sao? Như là việc đọc truyện cho trẻ nít hả?”
“Cụ Dumbledore để cho mình cuốn sách, Ron – ”
“- và cũng để cho mình cái Tắt-Bật này, mình cho là mình phải dùng nó!”
Không chịu được vụ cãi cọ này, Harry lẻn ra khỏi phòng mà không hề bị chú ý. Nó đi xuống dưới lầu về phía khu nhà bếp, nơi mà nó vẫn ghé thăm thường xuyên; vì nó chắc chắn là nếu Kreacher trở lại thì chỉ có thể là ở đây mà thôi. Nó đi được nửa đường từ trên lầu xuống nhà, tuy vậy, nó dừng lại khi nghe thấy một tiếng gõ nhẹ ở cửa trước, và sau đó là tiếng lách cách của kim loại và tiếng ken két của dây xích.
Mọi dây thần kinh trên cơ thể Harry như căng lên: nó lôi đũa phép ra, lẩn vào trong bóng tối bên dưới nơi treo những chiếc đầu gia tinh. Cánh cửa mở ra: nó thoáng nhìn thấy một khung cảnh nhỏ của quảng trường bên ngoài, và một bóng người mặc áo chùng len lỏi dần vào phòng lớn, đóng sầm cánh cửa sau lưng. Kẻ xâm nhập đi một bước về phía trước, thì giọng của thầy Moody vang lên, “Severus Snape?” Rồi sau đó đám bụi trong sảnh ồ ạt xông vào kẻ mới đến, giơ cao bàn tay chết chóc của nó.
“Ta không phải là người đã giết cụ, cụ Albus à!” một giọng nói khẽ khàng đáp.
Bùa phép bị phá vỡ: đám bụi lại nổ một lần nữa, làm cho việc nhận dạng người mới đến qua làn khói xám xịt dầy đặc trở nên khó khăn.
Harry chỉ đũa phép vào chính giữa đám bụi đó, hét lên:
“Không được di chuyển!” Nó đã quên mất bức chân dung của bà Black, khi nghe tiếng nó thét lên, chiếc rèm che bức tranh mở ra, và bà ta bắt đầu la hét, “Bọn Máu bùn nhơ nhuốc và rác rưởi làm ô danh ngôi nhà của ta –”
Ron và Hermion có mặt ngay tức thì ở trên bậc thang sau lưng Harry, với hai cây đũa phép giương cao như nó, chỉ vào người đàn ông lạ mặt đang đứng thẳng và giơ hai tay lên cao ở dưới sảnh.
“Giữ yên vũ khí của con, ta Remus đây!”
“Ôi ơn trời,” Hermione kêu lên yếu ớt, thay vào đó, cô bé chỉ đũa phép vào bức tranh của bà Black; và với một tiếng nổ ầm, chiếc rèm sột soạt đóng lại, giải thoát mọi người khỏi âm thanh khủng khiếp. Ron cũng hạ thấp chiếc đũa phép, song Harry thì không.
“Hãy chứng minh đi!” Harry gọi lại.
Thầy Lupin bước về phía có ánh đèn, tay vẫn giơ cao với tư thế đầu hàng.
“Tôi là Remus Lupin, người sói, đôi khi được gọi là Moony, một trong bốn người sáng tạo ra tấm bản đồ Đạo Tặc, người đã cưới Nymphadora, vẫn được gọi là Tonks, và tôi cũng là người dạy trò cách gọi một Thần Hộ Mệnh, Harry, dưới dạng một con hươu.”
“Vâng, được rồi,” Harry nói, hạ đũa phép, “nhưng con vẫn phải kiểm tra, phải không?”
“Nói như là một giáo sư phòng chống nghệ thuật Hắc Ám thì ta cho rằng con phải kiểm tra. Ron, Hermione, các con không nên hạ thấp mức phòng vệ quá nhanh như vậy.”
Chúng chạy xuống dưới lầu về phía ông. Bao trùm trong một chiếc áo chùng du hành dày, ông có vẻ kiệt sức, song vẫn rất hài lòng khi thấy chúng.
“Không một dấu hiệu nào của Severus, phải không?” ông hỏi.
“Không hề,” Harry đáp. “Mọi việc ra sao rồi ạ? Mọi người có ổn không ạ?”
“Ổn,” Thầy Lupin trả lời, “nhưng chúng ta đều bị theo dõi. Có hai tên Tử Thần Thực Tử ở bên ngoài, đúng không nào?”
“Bọn con biết –”
“Và ta đã phải Độn Thổ cực kì khéo léo trên bậc trên cùng ngoài cửa chính để chắc chắn là chúng không nhìn thấy ta. Chúng không thể biết các con đang ở đây và ta tin rằng chúng còn nhiều thủ hạ ngoài kia; chúng đang sục sạo mọi cầu nối với con, Harry. Hãy xuống lầu nào, ta còn rất nhiều điều muốn nói với con, và ta muốn biết điều gì đã xảy ra sau khi mấy đứa rời khỏi trang trại Hang Sóc.”
Họ đi xuống căn bếp, và Hermione yểm bùa vào vỉ lò, một ngọn lửa bùng lên tức thì: nó tạo ra một hình ảnh ấm áp trên mảng tường đá giản dị và hắt sáng lên chiếc bàn gỗ dài. Thầy Lupin kéo ra vài chai bia bơ từ chiếc áo du hành xỉn màu và cả bọn ngồi xuống.
“Ta đã ở đây từ ba ngày trước, nhưng ta còn phải cắt đuôi tên Tử Thần Thực Tử bám theo ta,” Thầy Lupin nói, “Vậy, các con đến thẳng nơi đây ngay sau lễ cưới à?”
“Không ạ,” Harry nói, “sau khi bọn con gặp phải hai tên Tử Thần Thực Tử ở một quán cà phê trên đường Tottenham Court.”
Thầy Lupin làm đổ phần lớn bia bơ xuống người
“Cái gì?”
Bọn nó giải thích điều gì đã xảy ra; và khi chúng nói xong, thầy Lupin trông có vẻ kinh hoàng.
“Nhưng làm thế nào bọn chúng tìm ra nhanh như vậy? Không thể nào tìm ra được ai đã Độn Thổ, trừ phi ta chụp lấy họ ngay khi họ biến mất.”
“Và cũng không thể nào có chuyện bọn chúng chỉ tình cờ dạo chơi ở Tottenham vào lúc đó, phải không ạ?” Harry nói.
“Chúng con tự hỏi,” Hermione ngập ngừng, “Harry còn tiếp tục mang theo bùa Truy Nguyên bên mình hay không?”
“Không thể, ” Thầy Lupin đáp. Ron phấn khởi ra mặt, còn Harry thì cảm thấy nó được giải toả rất nhiều. “Loại trừ các khả năng khác, bọn chúng chắc hẳn phải biết Harry đang ở đây nếu như con còn mang vết tích đó, phải chứ? Nhưng ta vẫn không hiểu nổi làm thế nào chúng có thể lần ra các con ở đường Tottenham Court, thật là đáng lo, vô cùng đáng lo.”
Nhìn ông trông thật bối rối, nhưng với những điều Harry nhận thấy, thì câu hỏi đó có thể để sau.
“Thầy hãy kể cho bọn con những gì xảy ra sau khi bọn con rời đi, chúng con chẳng nhận được gì từ lúc ba của Ron nhắn rằng gia đình vẫn bình an.”
“Được thôi, Kingsley đã cứu chúng ta,” Thầy Lupin trả lời. “Nhờ mật báo của chú ấy mà phần lớn khách mời của chúng ta đã kịp thời Độn Thổ trước khi chúng đến nơi.”
“Bọn chúng là người của Bộ hay là Tử Thần Thực Tử vậy?”
“Cả hai, nhưng với chung âm mưu và mục đích, bây giờ chúng là một,” Thầy Lupin buồn rầu. “Có khoảng một tá tên, nhưng chúng không biết con có ở đó, Harry à. Anh Arthur có nghe nói là chúng đã thử tra tấn ông Scrimgeour để biết được nơi ở của con, trước khi kết kiễu ông ấy; nếu đây là sự thật, thì hẳn ông ấy đã không hé lộ một lời về con đâu.”
Harry nhìn Ron và Hermione; chúng biểu lộ một sự sửng sốt trộn lẫn với biết ơn y như nó cảm thấy. Nó chưa bao giờ yêu thích ông Scrimgeour, nhưng hành động quả cảm cuối cùng của người đàn ông ấy đã bảo vệ mạng sống của Harry.
“Bọn Tử Thần Thực Tử sục sạo trang trại Hang Sóc từ trên xuống dưới - và chúng tra hỏi chúng ta hàng giờ. Chúng cố hết sức để tìm thông tin về con, Harry à, nhưng dĩ nhiên là không ai ngoài Hội biết được là con ở đây, Harry.
“Cùng lúc chúng phá vỡ đám cưới, thêm nhiều Tử Thần Thực Tử nữa được phái đi đến mọi ngôi nhà liên quan đến Hội trong cả nước. Không có ai chết đâu,” ông nhanh chóng thêm vào, chặn trước câu hỏi, “nhưng chúng cực kì hung bạo. Chúng đốt nhà của Dedalus Diggle, tất nhiên là ông ấy không còn ở đó, và chúng dùng lời nguyền Tra Tấn với gia đình cô Tonks. Một lần nữa, chỉ là để tìm ra con đã đi đâu sau khi đến thăm họ. Họ ổn cả - còn run rẩy, hiển nhiên, nhưng mà vẫn ổn.”
“Và chúng đã vượt qua được những lời nguyền được bảo vệ ấy ư?”
Harry hỏi, hồi tưởng lại hiệu quả của những lời nguyền vào cái đêm nó đâm vào khu vườn nhà Tonks.
“Con cũng phải nhận ra chứ, Harry, rằng bọn tử thần thực tử đã có được toàn bộ Bộ Pháp Thuật về phe chúng,” Thầy Lupin trả lời. “Chúng đã có quyền thực hiện bất kì lời nguyền chết chóc nào mà không sợ bị nhận dạng hay bắt giữ. Chúng đã xâm nhập được vào mọi bùa phép bảo hộ mà chúng ta đã yểm để chống lại chúng, và khi vào được bên trong, chúng chắc chắn là không giấu giếm gì về những nơi chúng sẽ đến.”
“Và chúng cũng không hề bận tâm gửi lời xin lỗi cho những vụ tra tấn chỉ để tìm ra nơi ở của Harry hay sao?” Hermion giận dữ, trong giọng nói của cô bé có vẻ ghê tởm.
“Ừ thì,” Thầy Lupin đáp, do dự khi lôi ra một tờ Nhật Báo Tiên Tri bị gấp lại.
“Đây,” ông nói, đẩy tờ báo về phía Harry, “đằng nào con cũng biết vậy thôi. Đó là cái cớ để chúng săn đuổi con.”
Harry vuốt phẳng tờ báo. Một bức hình to tổ chảng của chính khuôn mặt nó lấp đầy trang nhất. Nó đọc tiêu đề ở trên:
BỊ TRUY NÃ VÌ NGHI VẤN LIÊN QUAN TỚI CÁI CHẾT CỦA ALBUS DUMBLEDORE
Ron và Hermione gầm lên giận dữ, nhưng Harry chỉ im lặng. Nó đẩy tờ báo ra xa; nó không muốn đọc nữa: Nó thừa biết họ sẽ nói gì. Khi cụ chết ở trên toà tháp, chẳng còn ai ngoài nó biết chính xác ai là kẻ đã giết cụ, và mụ Rita Skeeter hẳn đã nói với toàn thế giới phù thuỷ, rằng ai cũng thấy là Harry đã chạy trốn kể từ sau khi sự việc diễn ra.
“Thầy xin lỗi, Harry,” Thầy Lupin nói.
“Và bọn khốn đó hẳn cũng đã kiểm soát tờ Nhật Báo Tiên Tri, phải không ạ?” Hermione phẫn uất.
Thầy Lupin gật đầu.
“Nhưng hẳn là người ta phải biết chuyện gì đang xảy ra chứ ạ?”
“Vụ lật đổ xảy ra nhẹ nhàng và hầu như âm thầm,” Thầy Lupin nói.
“Thông cáo chính thức về vụ ám sát Scrimgeour chỉ là ông ấy từ chức; ông ấy đã bị thay thế bởi Pius Thicknesse, người đang bị ếm lời nguyền độc đoán.”
“Vậy sao Voldermort không tuyên bố hắn là Bộ trưởng bộ Pháp Thuật luôn đi?” Ron thịnh nộ.
Thầy Lupin cười:
“Hắn đâu cần phải làm thế, Ron. Thực tế, hắn chính là bộ trưởng, nhưng việc gì hắn phải ngồi sau chiếc bàn giấy ở Bộ? Con rối của hắn, Thicknesse, sẽ lo liệu mọi việc thường ngày, để cho Voldemort tự do mở rộng quyền lực pháp thuật của hắn trong Bộ.”
“Đương nhiên là sẽ có nhiều người nhận ra có chuyện gì đó xảy ra: Đã có một sự thay đổi đột ngột trong chính sách của Bộ chỉ trong vài ngày vừa qua, và rất nhiều người đã rỉ tai nhau là Voldemort phải đứng sau vụ việc. Nhưng đó mới là vấn đề: Họ chỉ dám xì xầm. Họ không dám tin bất cứ ai, và khi không biết phải tin vào đâu, họ không dám nói ra sự thật, vì một khi những nghi ngờ ấy là thực thì chính gia đình họ sẽ là đối tượng bị săn đuổi. Đúng vậy, Voldemort đang chơi một ván bài khôn ngoan. Việc công khai bản thân chỉ khuấy động lên sự chống đối: Trò ẩn mình sẽ tạo ra sự lẫn lộn, hoang mang và sợ hãi.”
“Và sự thay đổi đột ngột này trong Bộ,” Harry nói, “bao gồm cả việc cảnh báo cho toàn bộ thế giới Phú thuỷ phải chống lại con, chứ không phải Voldemort?”
“Hiển nhiên một phần là như vậy,” Thầy Lupin tiếp lời, “và đó là một nước bài tối ưu. Giờ đây cụ Dumbledore đã mất, con - Cậu Bé Sống Sót - hẳn phải là biểu tượng và chỗ dựa để phục hồi cho bất cứ thế lực nào chống lại Voldemort. Bằng cách đổ lỗi cho con trong việc giết cụ, Voldemort không chỉ tạo ra một cái giá cho tính mạng của con, mà còn gieo rắc nghi ngờ và sợ hãi về con trong rất nhiều người đáng lẽ phải bảo vệ con. “
“Trong khi đó, Bộ bắt đầu hành động chống lại những người xuất thân từ Muggle.”
Thầy Lupin chỉ vào tờ Nhật báo Tiên Tri.
“Hãy xem trang hai đi.”
Hermione lật trang báo với cái vẻ ghét bỏ y hệt khi cô bé cầm vào cuốn Bí mật của Nghệ Thuật Bóng Tối.
“Đăng kí Gốc-Muggle!” cô bé đọc lớn tiếng. “‘Bộ Pháp Thuật đã thực thi một nghiên cứu về những kẻ vẫn được gọi là có gốc-Muggle để hiểu hơn tại sao họ có thể chiếm hữu những bí mật của ma thuật.
“‘Những nghiên cứu gần đây của Cục Cơ Mật cho hay ma thuật chỉ có thể di truyền huyết thống từ người này qua người khác khi các Pháp sư sinh đẻ. Nếu như không thể chứng minh nguồn gốc tổ tông phù thủy, thì, những cái gọi là phù thủy Muggle hẳn đã hưởng quyền lực phép thuật thông qua trộm cướp hoặc vũ lực.
“‘Bộ đã quyết định vạch rõ những kẻ tiếm đoạt quyền phép ma thuật này, và đến hôm nay đã ra một lời triệu gọi tất cả những kẻ được gọi là có gốc-Muggle phải hiện diện bản thân để được phỏng vấn bởi Uỷ Ban Đăng Kí dân Muggle mới thành lập.’”
“Người ta sẽ không để việc này xảy ra đâu,” Ron kinh hoàng.
“Nó đang xảy ra, Ron à,” Thầy Lupin ân cần. “Những phù thuỷ có gốc Muggle đang bị thu gom ngay khi chúng ta đang nói chuyện ở đây.”
“Nhưng họ làm thế nào có thể “trộm cướp” phép thuật chứ?” Ron nói. “Nó thuộc về trí óc, nếu họ có thể ăn trộm được thì sẽ không thể nào tồn tại một Squib, phải không?”
“Ta biết,” Thầy Lupin đáp. “Tuy nhiên, trừ phi con phải chứng minh rằng con có ít nhất một người họ hàng là pháp sư, con sẽ bị kết tội là chiếm hữu pháp thuật bất hợp pháp, và sẽ phải chịu hình phạt.”
Ron liếc nhìn Hermione, rồi nói, “Vậy nếu phù thủy thuần chủng hoặc lai thề thốt rằng một người có gốc Muggle thuộc về gia đình họ? Con sẽ khai man là Hermione là em họ của con -”
Hermione lồng bàn tay vào tay của Ron và siết chặt.
“Mình cảm ơn, Ron, nhưng mình không thể để cậu -”
“Cậu không có lựa chọn đâu,” Ron kiên quyết, năm chặt lấy tay cô ra. “Mình sẽ dạy cho cậu cây phả hệ nhà mình để cậu có thể trả lời mọi câu hỏi về nó.”
Hermione cười xúc động. “Ron à, khi nào chúng ta còn chạy trốn với Harry Potter, tội phạm bị truy nã số một Anh Quốc, thì mình nghĩ điều đó không quan trọng. Chỉ khi mình về trường thì có thể sẽ khác. Vậy Voldemort có toan tính gì về Hogwarts không ạ?” Cô bé hỏi thầy Lupin.
“Sự có mặt là bắt buộc đối với mọi phù thuỷ và pháp sư tuổi niên thiếu,” ông đáp. “Điều đó vừa được công bố ngày hôm qua. Đó là một sự thay đổi, vì chưa bao giờ điều đó bị ép buộc cả. Tất nhiên là hầu hết phù thuỷ và pháp sư tại Anh Quốc này đều từng theo học tại Hogwarts, và các phụ huynh phù thuỷ có quyền dạy dỗ con cái tại gia hoặc gửi chúng đi học ở ngoại quốc nếu họ muốn. Bằng cách này, Voldemort có thể kiểm soát toàn bộ dân số phù thuỷ từ khi còn niên thiếu. Và cũng là một cách để loại ra những người gốc Muggle, vì học sinh phải đưa ra thân phận dòng máu - tức là chúng phải chứng minh được với Bộ là chúng có gốc gác pháp sư, trước khi được chấp thuận theo học.”
Harry cảm thấy kinh tởm và giận dữ: vào thời điểm này, những phù thuỷ trẻ mười-một-tuổi đang mải mê nghiền ngẫm hàng chồng sách pháp thuật mới toe, không hề biết rằng chúng có lẽ chẳng bao giờ thấy được Hogwarts, thậm chí là cả gia đình chúng nữa.
“Thật…thật…” nó lẩm bẩm, gắng sức để tìm ra một từ mà có thể ngang bằng với nỗi ghê tởm sâu sắc trong lòng nó, nhưng thầy Lupin đã nhẹ nhàng nói,
“Ta biết.”
Ông do dự.
“Ta hiểu nếu như con không thể xác nhận, nhưng Harry à, Hội có cảm tưởng rằng cụ Dumbledore giao cho con một nhiệm vụ.”
“Cụ có giao,” Harry đáp, “Ron và Hermione cũng nằm trong nhiệm vụ ấy và hai bạn ấy phải đi cùng con.”
“Con có thể tiết lộ cho ta nhiệm vụ đó là gì được không?”
Harry nhìn vào khuôn mặt đầy nếp nhăn già trước tuổi, đóng trong một mái tóc dày nhưng đã ngả màu bạc, và ước sao nó có thể trả lời khác đi.
“Con không thể, thầy Remus à, con xin lỗi. Nếu cụ Dumbledore đã không nói cho thầy thì con e rằng con cũng vậy.”
“Ta đã biết là con sẽ nói vậy,” Thầy Lupin nói đầy thất vọng. “Nhưng ta nghĩ ta có thể có hữu ích với các con. Con biết ta như thế nào và những việc ta có thể làm. Ta có thể đi cùng các con để bảo vệ, mà không cần được cho biết chính xác nơi con sẽ đi.”
Harry lưỡng lự. Đó là một lời đề nghị hấp dẫn, cho dù chúng khó có thể giữ kín được nhiệm vụ của mình trước thầy Lupin khi mà ông sát cánh cùng chúng những nơi mà ông không thể tưởng tượng ra.
Hermione, tuy vậy, lại bối rối:
“Vậy còn cô Tonks thì sao?” Cô bé hỏi.
“Cô ấy thì sao?” Lupin trả lời.
“Rõ ràng là,” Hermione nghiêm trang, “hai người đã cưới nhau! Cô ấy sẽ cảm thấy thế nào khi thầy ra đi cùng chúng con?”
“Cô Tonks sẽ được an toàn,” Thầy Lupin đáp, “Cô ấy sẽ ở nhà ba má.”
Có gì đó khác lạ trong giọng điệu của thầy Lupin, nó hoàn toàn lạnh lùng. Cũng có cái gì đó lạ kì trong ý tưởng giấu cô Tonks kín đáo trong nhà cha mẹ cô; cô là một thành viên của Hội, và theo những gì Harry được biết, thì hẳn là phải cô muốn xông pha vào nhiệm vụ.
“Thầy Remus,” Hermione ngập ngừng, “Mọi thứ ổn cả chứ… thầy biết đấy, giữa thầy và….”
“Mọi thứ đều ổn, cảm ơn con,” Thầy Lupin quả quyết.
Mặt Hermione ửng hồng. Lại thêm một giây phút ngắt quãng, hết sức ngượng nghịu và lúng túng, và thầy Lupin nói với một giọng điệu giống như phải gắng sức thừa nhận điều gì khó xử, “Tonks sẽ có một em bé.”
“Ôi mới tuyệt làm sao!” Hermione ré lên.
“Tuyệt!” Ron phấn khích.
“Chúc mừng thầy!” Harry cười.
Thầy Lupin đáp trả bằng một điệu cười giả tạo trông như một cái nhăn nhó nhiều hơn, rồi nói, “Vậy… các con đồng ý với đề nghị của ta chứ? Liệu bộ ba có trở thành bộ tứ được không? Ta không tin là cụ Dumbledore không tán thành việc này. Xét cho cùng cụ đã bổ nhiệm ta làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám phải không? Và ta phải nói với các con là ta tin các con sẽ đương đầu với tà thuật mà chưa ai trong chúng ta từng gặp hay tưởng tượng đến.”
Ron và Hermione đều chằm chằm nhìn Harry.
“Chỉ - chỉ để cho rõ ràng,” nó nói. “Thầy muốn để cô Tonks ở nhà cô ấy để đi cùng bọn con?”
“Cô ấy sẽ rất an toàn ở đó, họ sẽ chăm sóc cô ấy,” Thầy Lupin đáp. Ông nói với một giọng dứt điểm nghe như là hờ hững: “Harry, ta tin rằng James sẽ muốn ta gắn bó với con.”
“Nhưng,” Harry chậm rãi, “con thì không. Con cũng chắc chắn cha con sẽ muốn biết vì sao thầy không gắn bó với chính con của thầy hơn.”
Khuôn mặt thầy Lupin biến sắc. Nhiệt độ trong phòng hẳn đã giảm tới mười độ. Ron nhìn chăm chăm vào khung cảnh giống như thể nó phải ghi nhớ từng chi tiết, trong khi đôi mắt Hermione xoay liên tục từ Harry sang thầy Lupin.
“Con không hiểu được đâu,” Thầy Lupin cuối cùng cũng nói.
“Vậy thầy giải thích xem?” Harry chất vấn.
Thầy Lupin như ngậm miệng lại.
“Ta - ta đã thật sai lầm khi cưới Tonks. Ta làm việc đó thây kệ lý trí và đã phải hối tiếc từ lúc đó đến giờ.”
“Con thấy rồi,” Harry lạnh lùng, “và thầy định đá cô ấy và đứa trẻ đi để chạy trốn theo chúng con hay sao?”
Thầy Lupin đứng bật dậy: Chiếc ghế của ông bị bật về phía sau, ông trừng mắt với chúng dữ tợn đến nỗi Harry có thể thấy, lần đầu tiên, bóng ma của loài sói trên gương mặt của ông.
“Con không thể thấy rằng điều gì ta đã làm cho vợ ta và đứa con chưa sinh ra sao? Ta không bao giờ nên lấy cô ấy, không bao giờ! Ta đã biến cô ấy thành một kẻ bị ruồng bỏ!”
Thầy Lupin đá vào chiếc ghế mà ông vừa làm đổ.
“Con chỉ thấy ta trong Hội mà thôi, hoặc dưới sự bao bọc của cụ Dumbledore tại Hogwarts! Con không hề biết cái cách mà thế giới phù thuỷ nhìn nhận những sinh vật như ta! Khi họ biết căn bệnh của ta, họ không bao giờ nói chuyện với ta nữa! Con có hiểu những gì ta đã làm không? “
“Thậm chí gia đình cô ấy cũng ghê tởm hôn nhân của chúng ta, loại cha mẹ gì mong muốn con cái mình cưới một người sói chứ? Và đứa trẻ - đứa trẻ - “
Thầy Lupin vò cả bàn tay lên tóc của mình, trông ông loạn trí hết mức.
“Những người như ta thường không có con! Chúng sẽ giống chúng ta, ta tin chắc là như thế - làm thế nào ta có thể tha thứ cho chính mình, khi ta đã biết mà vẫn liều lĩnh để lại chính thân phận của ta cho một đứa trẻ vô tội? Và nếu, bằng một phép màu nào đó, nó không giống ta, thì có lẽ nó sẽ sống tốt hơn, hàng trăm hàng ngàn lần, nếu như không có một người bố đáng hổ thẹn như ta!”
“Thầy Remus!” Hermione run rẩy, nước mắt đã long lanh trên mắt cô bé. “Thầy đừng nói như vậy. Lẽ nào một đứa trẻ có thể hổ thẹn vì thầy?”
“Ồ mình không biết, Hermione,” Harry giận dữ. “Nhưng nếu là mình, mình sẽ rất xấu hổ về ông ấy!”
Harry không biết vì đâu nó bột phát cơn giận này, nhưng cơn giận ấy đủ làm nó đứng bật dậy, giống thầy Lupin. Thầy Lupin nhìn Harry như thể nó vừa đấm ông.
“Nếu chế độ hiện thời nghĩ rằng phù thủy có gốc-Muggle là tồi tệ,” Harry phẫn nộ, “thì chúng sẽ làm gì với một người sói-lai mà cha của nó là thành viên của Hội? Ba của con đã chết để bảo vệ má con và con, và thầy cho là ông ấy sẽ bảo thầy bỏ rơi con mình và đi du hành cùng con hay sao?”
“Sao - sao con-dám?” Thầy Lupin nói. “Đây không phải là ham muốn của ta - về nguy hiểm hay là vinh quang cho bản thân - sao con có thể ám chỉ -”
“Con nghĩ thầy đã cảm thấy đôi chút liều lĩnh,” Harry lạnh lùng, “Thầy chỉ mong được ăn theo bước của chú Sirius mà thôi!”
“Không, Harry!” Hermione cầu khẩn, nhưng Harry vẫn tiếp tục trừng mắt về khuôn mặt nhợt nhạt của thầy Lupin.
“Con chưa bao giờ tin,” Harry tiếp tục. “Người thầy đã dạy con cách chống lại Giám Ngục – lại là một tên hèn!”
Thầy Lupin vẩy đũa phép nhanh đến mức Harry chỉ vừa kịp chạm vào đũa phép của nó. Một tiếng nổ lớn vang lên và nó cảm thấy mình ngã ngửa về phía sau, như thể bị đấm. Khi nó ngã sầm vào bức tường bếp, và trượt xuống sàn nhà, nó liếc thấy đuôi chiếc áo chùng của thầy Lupin biến mất khỏi cánh cửa.
“Thầy Remus, thầy Remus, quay lại đây!” Hermione gào khóc, nhưng thầy Lupin không trả lời. Một giây sau đó chúng nghe thấy cửa chính đóng sầm lại.
“Harry!” Hermione than khóc. “Sao cậu có thể?”
“Thật dễ dàng,” Harry nói. Nó đứng thẳng dậy, nó cảm thấy đau đớn như thể đầu nó đã dộng vào tường nhà. Nó vẫn thấy giận dữ đến run rẩy thân mình.
“Đừng nhìn tôi như vậy!” nó nạt Hermione.
“Cậu đừng tiếp tục cáu với bạn ấy!” Ron gầm gừ.
“Không, không! Chúng ta không được chống lại nhau!” Hermione lao mình vào giữa hai đứa.
“Cậu không nên nói như thế với thầy Lupin,” Ron nói với Harry.
“Ông ấy tự chuốc lấy thôi,” Harry lạnh lùng nói. Những hình ảnh vỡ nát đang chạy đua trong đầu Harry: chú Sirius ngã vào tấm màn; cụ Dumbledore bị nhấc bổng, đánh gục giữa không khí; một ánh chớp xanh và tiếng má nó van nài lòng nhân từ…
“Cha mẹ,” Harry nói, “không bao giờ được rời bỏ con cái, trừ phi - chỉ trừ phi họ bị buộc phải thế!”
“Harry -” Hermione thổn thức, đưa tay ra an ủi nó, nhưng nó gạt ra và bỏ đi, đôi mắt nó dán vào ngọn lửa mà Hermione đã tạo ra. Nó đã từng nói chuyện với thầy Lupin ở ngay đó, tìm kiếm niềm tin vào ba James, và chính thầy Lupin đã an ủi nó. Giờ đây, khuôn mặt nhợt nhạt đau khổ của ông dường như đang trôi trước mặt nó. Nó cảm thấy một sự dâng trào ăn năn đến phát bệnh. Ron và Hermione đều im lặng, nhưng nó biết rằng hai đứa đang nhìn vào mắt nhau sau lưng nó, giao tiếp trong im lặng.
Nó quay lưng lại và bắt gặp chúng ngoảnh mặt khỏi nhau vội vã. “Mình biết, mình không nên gọi ông ấy là đồ hèn.”
“Đúng, cậu không nên,” Ron nói ngay.
“Nhưng ông ấy hành động như thể ông ấy đúng là một tên hèn!”
“Cũng thế cả thôi….” Hermione ngao ngán.
“Mình biết,” Harry nói, “nhưng nếu điều đó làm cho ông ấy về với cô Tonks, thì cũng đáng đúng không?”
Nó không thể nói nghe khác với một lời biện hộ. Hermion tỏ vẻ thông cảm, trong khi Ron ngập ngừng. Harry nhìn xuống chân, nghĩ về ba nó. Liệu ba James có ủng hộ Harry khi nó tranh cãi với thầy Lupin, hay là ông sẽ giận dữ với việc nó kháng cự lại người bạn cũ của ông?
Căn bếp yên lặng như phản ánh cú sốc của chuyện vừa xảy ra, cùng với sự trách cứ không lời của Ron và Hermione. Tờ Nhật báo Tiên Tri mà thầy Lupin mang tới vẫn nằm trên chiếc bàn. Khuôn mặt của chính Harry ở trang nhất vẫn đang chằm chằm nhìn vào trần nhà. Nó đi qua cái bàn và ngồi xuống, mở tờ báo ra ngẫu nhiên, và vờ như đọc nó. Dù vậy nó vẫn không nắm được một từ, đầu óc nó vẫn tràn ngập cảm xúc từ việc gặp mặt thầy Lupin. Nó chắc chắn là Ron và Hermione đã tiếp tục việc giao tiếp không lời sau tờ báo. Nó lật mạnh sang trang, và cái tên Dumbledore tóm ngay lấy mắt nó. Nó mất đến một hoặc hai giây để hiểu được ý nghĩa của bức hình, mà trong đó là hình ảnh của một gia đình. Bên dưới bức ảnh là dòng chữ: Gia đình Dumbledore, từ trái qua phải: Albus; ông Percival, đang ôm bé Ariana mới sinh; bà Kendra và Aberforth.
Nó bị thu hút ngay lập tức, và xem xét tấm hình kĩ càng. Cha của cụ Dumbledore, ông Percival, là một người đàn ông điển trai với đôi mắt vẫn lấp lánh kể cả trong bức hình cũ nát. Đứa bé gái, Ariana, mới lớn hơn một ổ bánh mỳ một chút, và không có gì đặc biệt. Bà mẹ, Kendra, có một mái tóc đen dài cuốn lại thành một bó cao. Khuôn mặt của bà như được khắc chạm một cách chuẩn mực. Harry liên tưởng đến những người Mỹ da đỏ khi nó quan sát khuôn mặt ngăm đen, vòm má cao, chiếc mũi thẳng được hoà chung tổng thể với một chiếc áo dài lụa cao cổ kiểu xưa. Bé Albus và Aberforth mặc hai chiếc áo khoác vét-tông giống nhau có cổ thêu ren và cùng có kiểu tóc dài ngang vai y hệt. Bé Albus trông già hơn vài tuổi, nhưng thật ra hai cậu bé nhìn rất giống nhau, nhất là cho đến khi mũi của cụ Albus chưa bị bể và cụ chưa đeo mắt kiếng.
Gia đình bé nhỏ nhìn trông thật hạnh phúc và bình thường, cười thanh thản trên trang báo. Cánh tay của bé Ariana vẫy mạnh khỏi khăn tã. Harry nhìn lên trên bức tranh và thấy dòng tít.
Đoạn trích độc quyền từ bài báo sắp ra
TRANG SỬ CUỘC ĐỜI CỦA ALBUS DUMBLEDORE
Bởi Rita Skeeter
Nghĩ rằng bài báo sẽ không làm nó thấy tồi tệ thêm, Harry bắt đầu đọc:
Kiêu căng và tự phụ, Kendra Dumblebore không thể tiếp tục ở vùng Đất-trên-Đồi-Hoang (Mould-on-the-Wold) sau vụ bắt giữ nổi đình đám của chồng bà Percival vào nhà ngục Azkaban. Do đó, bà ta quyết định nhổ rễ ra đình khỏi vùng Đất-trên-đồi-hoang và di chuyển tới thung lũng của Godric, một ngôi làng mà sau đó được nổi danh như là địa danh mà Harry Potter đã thoát khỏi bàn tay tử thần của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy một cách kỳ quặc.
Giống như vùng Đất-trên-đồi-hoang, thung lũng Godric là nơi cư ngụ của rất nhiều gia đình Phù thủy, và bởi vì Kendra chẳng biết một ai trong số đó, bà ta có thể thoát khỏi sự tọc mạch của dân chúng về tội lỗi của chồng bà ta mà bà đã phải đối mặt ở nơi ở cũ. Bằng việc liên tục khước từ những cử chỉ thân thiện của những người hàng xóm Phù thủy mới, bà ta nhanh chóng đảm bảo rằng gia đình của mình sẽ được bình yên.
“Bà ta đóng sầm cửa ngay trước mặt tôi khi tôi mang cho bả một mẻ bánh vạc,” Bà Bathilda Bagshot run rẩy tường thuật. “Suốt năm đầu tiên họ ở đây tôi chỉ biết bả có hai thằng nhóc. Có lẽ tôi đã không biết bả có một cô bé gái nếu tôi không đưa Plagentines ra ngắm ánh trăng vào mùa đông năm ấy, chỉ ngay sau khi họ đi ra. Bả chỉ dẫn con bé đi vòng quanh bãi cỏ đúng một lần, cầm chặt tay nó, và đưa nó vào. Tôi không biết được phải làm gì nữa.”
Có vẻ là Kendra nghĩ việc dời tới thung lũng Godric là một lựa chọn hay để che giấu bé Ariana mãi mãi, một việc có lẽ bà ta đã dự định hàng năm trời. Và thời điểm đó cũng rất đặc biệt. Cô bé Ariana đã gần bảy tuổi khi bị biến mất khỏi cộng đồng, và bảy tuổi cũng là cái tuổi mà hầu hết chuyên gia đồng ý là ma thuật sẽ bột phát ở trẻ con, nếu có. Không một ai còn sống đã ghi nhớ rằng Ariana đã từng biểu hiện một dấu hiệu nhỏ nhất của khả năng ma thuật. Cũng rõ ràng rằng, Kedra đã quyết định làm cô con gái mình biến mất còn hơn là chịu sự tai tiếng do đã sinh ra một Squib con. Rời khỏi những người họ hàng và bạn bè biết về sự hiện hữu của Ariana, rõ ràng là, làm cho việc cầm tù cô bé dễ dàng hơn. Và đám người ít ỏi biết được sự hiện diện của cô bé, từ nay trở về sau, cũng phải giữ kín bí mật này, bao gồm hai cậu anh trai, mà khi được hỏi, chỉ biết lẩn tránh ngượng ngạo và trả lời bằng câu trả lời đã được má chúng gài sẵn: “Em cháu quá yếu để đi học.”
Kì tới: Albus Dumbledore ở Hogwarts – Cái giá và những yêu sách.
Harry đã lầm, những điều nó vừa đọc chỉ làm nó thấy bệnh hơn. Nó nhìn vào bức ảnh của cái gia đình dường như rất hạnh phúc đó. Điều đó có thật không? Làm thế nào nó khám phá ra được? Nó muốn đến thung lũng Godric, kể cả nếu bà Bathilda không trong tâm trạng thích hợp để nói chuyện với nó: nó vẫn muốn đến nơi mà cả nó lẫn cụ Dumbledore đều đã mất đi những người thân yêu nhất. Trong lúc nó đang hạ thấp tờ báo xuống, để hỏi ý kiến của Ron và Hermione, thì một tiếng động điếc tai vọng ra từ xung quanh khu bếp.
Lần đầu tiên trong ba ngày vừa qua, nó đã quên hẳn về Kreacher. Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu nó chỉ là thầy Lupin đã quay trở lại căn phòng, và trong một khoảnh khắc, nó còn không để ý về cái khối dơ xương vừa biến ra từ hư không bên cạnh chân ghế nó. Nó đứng nhanh dậy khi Kreacher thoát khỏi mọi vướng víu và cúi gằm đâu chào Harry, rền rĩ: “Kreacher đã trở lại với tên trộm Mundungus Fletcher, thưa chủ nhân.”
Mundugus đứng phóc dậy và kéo cây đũa phép ra. Hermione, tuy vậy, nhanh hơn so với lão.
“Expelliarmus!”
Đũa phép của Mundungus bay vút lên cao, và Hermione chộp lấy nó. Với ánh mắt man dại, Mundunges vụt đi về phía cầu thang. Ron ngáng chân lão và lão Mundungus ngã dập xuống sàn đá với một tiếng kêu bị bóp nghẹt.
“Cái gì nào?” lão rống lên, quằn quại trong nỗ lực thoát khỏi vòng tay siết của Ron. “Ta làm gì nào? Gửi m��


0 comments:

Leave a comment

toppage