Harry Potter 7 (part 10)

Chương X: Câu Chuyện Của Kreacher



Sáng hôm sau, Harry dậy sớm, vẫn cuộn mình trong chiếc túi ngủ dưới sàn phòng khách. Nó có thể thấy một khoảng trời giữa những tấm màn cửa nặng trĩu. Bầu trời mát mẻ, xanh màu mực – màu của bóng tối đang chuyển dần sang một buổi mình minh, và mọi thứ đều tĩnh lặng ngoại trừ tiếng thở dài, sâu của Hermione và Ron. Harry nhìn liếc qua những hình dạng tối thui của hai người bạn bên cạnh mình. Ron đã có một cử chỉ lịch thiệp và khăng khăng bắt Hermione ngủ trên ghế sofa, vì thế mà bóng của cô bé đang phủ lên người nó. Tay cô bé cong xuống sàn, những ngón tay của cô bé đặt rất gần những ngón tay của Ron. Harry tự hỏi mình liệu hai đứa có nắm tay nhau trong lúc ngủ hay không. Ý nghĩ đó làm cho nó cảm thấy cô đơn một cách lạ lùng.
Nó nhìn lên cái trần nhà u ám, những ngọn đèn phủ đầy mạng nhện. Mới chỉ gần hai mươi tư giờ trước đó, nó đã đứng dưới ánh nắng ở lối vào ngôi lều, chờ đợi để đuợc xuất hiện trong những vị khách đến dự lễ cưới. Vậy mà nó có cảm giác dài đằng đẵng như cả một đời người. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Nó nằm trên sàn nhà và nghĩ về những cái Trường sinh Linh giá, cảm thấy nản lòng trước cái nhiệm vụ phức tạp mà cụ Dumbledore để lại cho nó… Cụ Dumbledore…
Nỗi buồn chiếm hữu nó kể từ cái chết của cụ Dumbledore giờ đã khác. Lời buộc tội bà dì Muriel đã từng đau nghiến giờ có vẻ như đang ăn sâu vào đầu óc nó như một loại bệnh, đầu độc vào những ký ức về một phù thuỷ mà nó đã rất tôn sùng. Làm sao cụ Dumbledore có thể để những chuyện đó xảy ra? Có phải cụ cũng đã từng như Dudley, mãn nguyện ngắm nhìn những sự xỉ nhục và bỏ bê, miễn là chúng không ảnh hưởng gì tới cụ? Có phải cụ đã quay lưng lại với người em gái đã bị bỏ tù và phải lẩn trốn?
Harry nghĩ về thung lũng Godric, về những ngôi mộ ở đó mà cụ Dumbledore chưa bao giờ đề cập tới; nó nghĩ về những thứ đồ vật kỳ bí cụ Dumbledore đã để lại mà không hề có một lời giải thích nào trong di chúc, và sự tức giận của nó như vỡ oà ra trong bóng tối. Tại sao cụ Dumbledore không nói với nó? Tại sao cụ không một lời giải thích? Rốt cuộc, cụ Dumbledore có thực sự quan tâm tới nó hay không? Hay Harry không hơn gì một thứ công cụ được đánh bóng và mài dũa, nhưng không đuợc tín nhiệm, và không bao giờ được tin tưởng?
Harry không thể chịu được cái việc cứ nằm đây mà không có ai làm bạn, ngoài những ý nghĩ đắng cay chua xót. Liều lĩnh muốn làm một điều gì đó, để tiêu khiển cho đỡ buồn, nó lục lọi cái balô, lấy cây đũa phép và rón rén ra khỏi phòng. Đến đầu cầu thang, nó lẩm nhẩm, “Lumos!” (Toả sáng) và bắt đầu bước lên cầu thang theo ánh sáng phát ra từ đầu cây đũa.
Ở đầu cầu thang thứ hai là phòng ngủ mà nó và Ron đã từng ngủ trong lần cuối cùng đến đây; nó liếc vào đó. Cửa tủ quần áo để mở và khăn trải giường đã bị xé toạc. Harry chợt nhớ đến cái chân của bọn quỷ lùn đã bị lập úp xuống ở dưới nhà. Ai đó đã lục lọi căn nhà sau khi Hội rời khỏi đây. Đó là Snape? Cũng có thể là Mundungus, kẻ đã chôm chỉa rất nhiều thứ từ căn nhà này cả lúc trước và sau khi chú Sirius qua đời? Harry nhìn một cách lơ đễnh đến tấm chân dung mà thỉnh thoảng cụ Phineas Nigellus Black ghé qua, người ông cực-kỳ-vĩ-đại của chú Sirius, nhưng giờ nó đang trống trơn, không có gì ngoại trừ những vết bùn ở phía sau tấm màn. Cụ Phineas Nigellus rõ ràng là đang ngủ ở căn phòng hiệu trưởng trường Hogwarts.
Harry tiếp tục lên cầu thang cho đến khi nó đến đầu cầu thang cao nhất chỉ với hai cánh cửa. Cánh cửa trước mặt nó treo một tấm biển mang tên Sirius. Trước đây, Harry chưa từng vào phòng của người cha đỡ đầu. Nó đẩy cửa vào, giơ cao cây đũa phép để ánh sáng toả rộng hết mức có thể. Căn phòng khá rộng rãi và có vẻ như đã từng rất đẹp. Có một cái giường lớn với những tấm ván đầu giường đuợc làm bằng gỗ, một cái cửa sổ cao bị che đi bởi những tấm màn cửa dài làm bằng nhung và một cái chùm đèn bị bao phủ bởi lớp bụi dày, trên đó là những cây nến vẫn rất sạch sẽ cắm ở đui đèn, sáp ong thì nhỏ giọt như bị phủ sương giá. Một lớp bụi mờ bao phủ những bức tranh trên tường và những tấm ván đầu giường; một cái mạng nhện chăng ngang giữa cái chụm đèn và cái tủ quần áo lớn làm bằng vỗ, và khi Harry tiến sâu hơn vào phòng, nó nghe thấy tiếng chạy sột soạt của những con chuột.
Hồi còn trẻ, chú Sirius đã dán lên tường nhiều áp phích và tranh ảnh đến nỗi bức tường xám bạc gần như không còn khoảng trống. Harry chỉ có thể cho rằng ba má của chú Sirius đã không thể gỡ bỏ bùa Dính Vĩnh Viễn ở trên tường, bởi vì chú Sirius chắc rằng ba má chú sẽ không thể đánh giá đúng về khả năng trang trí của chú. Chú Sirius có vẻ đã đi quá đà trong việc chọc giận ba má. Có rất nhiều biểu ngữ lớn của nhà Gryffindor, màu đỏ tươi và vàng như để nhấn mạnh sự khác biệt giữa chú và toàn bộ phần còn lại của gia đình đã vào nhà Slytherin. Cũng có rất nhiều ảnh về những chiếc mô tô của dân Muggle, và (Harry cũng phải ngưỡng mộ sự táo bạo của chú Sirius) rất nhiều tranh chụp những cô gái Muggle mặc áo tắm. Harry có thể nói họ là dân Muggle bởi vì họ đứng im trong khung hình, nụ cười như tan biến và đôi mắt đờ đẫn vô hồn trên hình. Nó hoàn toàn tương phản với tấm hình duy nhất của thế giới phù thuỷ trên tường, tấm hình chụp bốn học sinh trường Hogwarts đang đứng vai kề vai, cười với ống kính.
Với sự vui sướng tột độ, Harry nhận ra cha mình, mái tóc đen bù xù của ông rủ xuống lưng cũng giống như Harry, và ông cũng đeo kính. Cạnh ông là chú Sirius, khá đẹp trai, khuôn mặt có phần hơi kiêu ngạo, trông chú trẻ hơn và vui vẻ hơn lúc Harry thấy khi chú còn sống. Đứng bên phải chú là Pettigrew, một kẻ lùn xủn, tròn trĩnh và mắt mọng nước, xúc động với niềm vui khi hắn cũng được đứng trong cái băng nhóm đầy cá tính ấy, hắn như đang bày tỏ sự ngưỡng mộ những người thích nổi loạn như ba James và chú Sirius. Bên trái ba là thầy Lupin, vẫn ăn mặc rất xoàng xĩnh, nhưng thầy cũng có một sự vui thích ngạc nhiên khi thấy mình như vậy và khi thấy mình được có mặt trong tấm ảnh này. Hay đó đơn giản chỉ vì Harry biết mọi thứ là thế, khi nó nhìn vào bức ảnh? Nó cố gắng gỡ tấm ảnh ra khỏi tường; tấm ảnh là của nó. Suy cho cùng, chú Sirius đã để lại cho nó mọi thứ cơ mà, nhưng tấm ảnh vẫn không hề nhúc nhích. Chú Sirius đã ngăn không cho ba má mình có bất kỳ một cơ hội nào để trang trí lại căn phòng của cậu con trai.
Harry nhìn quanh sàn nhà. Bầu trời bên ngoài giờ đây sáng rực rỡ. Một tia sáng chiếu vào soi sáng một ít giấy tờ, sách, và những đồ vật nhỏ nằm rải rác trên tấm thảm. Rõ ràng là phòng của chú Sirius cũng đã bị lục lọi, mặc dù phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả đồ vật ở trong đó bị cho là, vô giá trị. Một vài quyển sách thậm chí còn bị rũ mạnh đến nỗi cái bìa và những trang sách của nó văng ra, nằm bừa bãi trên sàn.
Harry cúi thấp xuống, nhặt lên vài mảnh giấy và kiểm tra chúng. Nó nhận ra một bản in cũ của cuốn Lịch sử Pháp thuật, tác giả Bathilda Bagshot, và một tờ giấy giống như giấy bảo hành mô tô. Tờ thứ ba được viết tay và bị vò nát. Nó vuốt lại tờ giấy.
Gửi Chân Nhồi Bông,
Cám ơn, rất cám ơn vì món quá dành cho Harry! Đó là thứ được thằng bé yêu thích nhất. Mới một tuổi mà thằng bé đã nghiên cứu rất kỹ cái chổi thần đồ chơi ấy, thằng bé có vẻ rất thoả mãn. Mình có kèm một bức ảnh để cậu xem. Cậu biết đấy, nó chỉ bay khỏi mặt đất 60cm thôi mà thằng bé gần như đã giết chết con mèo và còn làm vỡ một cái bình khủng khiếp mà chị Petunia gửi cho mình hồi Giáng Sinh (Mình không phàn nàn gì hết). Dĩ nhiên là anh James cho rằng chuyện đó rất là buồn cười, mai sau nó sẽ trở thành một cầu thủ Quiddich tuyệt vời. Bọn mình phải cất hết những thứ đồ trang trí và không dám rời mắt khỏi thằng bé khi nó đang bay.
Bọn mình đã tổ chức một bữa tiệc trà mừng sinh nhật, chỉ có bọn mình và bà bạn già Bathilda, bà ấy rất quý bọn mình và rất có cảm tình với Harry. Bọn mình rất tiếc là cậu không thể đến, nhưng phải đặt Hội lên trên hết và Harry chưa đủ khôn lớn để biết hôm ấy là sinh nhật nó!
Anh James có vẻ khá nản chí khi bị cầm chân ở đây, anh ấy cố không thể hiện ra nhưng mình biết – cụ Dumbledore vẫn giữ tấm áo khoác Tàng hình, vì thế, không thể có cuộc dạo chơi nho nhỏ nào hết. Nếu cậu có thể đến thăm, anh ấy chắc hẳn sẽ phấn khởi hơn. Đuôi Trùn tuần trước cũng đến đây. Mình thấy cậu ấy có vẻ suy sụp, nhưng có lẽ cũng phải thôi sau những gì xảy ra với gia đình McKinnons; mình đã khóc hết cả tối khi nghe thấy tin đó.
Bà Bathilda gần như ngày nào cũng ghé qua đây, bà ấy là một bà già rất thú vị với những câu chuyện đáng ngạc nhiên về cụ Dumbledore. Mình không hiểu cụ có hài lòng không nếu biết điều đó! Mình không biết nên tin đến đâu, bởi thực sự thật đáng kinh ngạc rằng cụ Dumbledore…
Tứ chi của Harry như tê liệt. Nó vẫn đứng đó, vẫn giữ tờ giấy trong những ngón tay như mất hết cảm giác, trong khi bên trong cổ họng nó, có sự dâng trào mãnh liệt ngang nhau của hai cảm giác: vui sướng và đau khổ. Đi lảo đảo về phía chiếc giường, nó ngồi xuống.
Nó đọc lại, nhưng không thể tìm ra thêm bất kỳ ý nghĩa gì so với lần đọc đầu tiên, và nó chuyển sang việc nhìn vào những chữ viết tay. Má viết chữ “g” giống hệt nó. Nó tìm kiếm từng chữ một, và cảm giác như những bàn tay bè bạn đang vẫy vẫy từ đằng sau tấm màn. Lá thư này thực sự là một kho báu đáng giá, chứng tỏ rằng má Lily Potter đã từng sống, thực sự sống, bàn tay của má đã từng di chuyển trên tấm giấy da này, chấm mực để viết những con chữ, những từ ngữ, về con trai của má, Harry.
Gạt nước mắt một cách không kiên nhẫn, nó đọc lại lá thư, lần này tập trung vào ý nghĩa. Cảm giác giống như đang nghe một giọng nói nửa lạ nửa quen.
Họ đã từng có một con mèo, có lẽ nó đã chết, giống như ba má nó, ở thung lũng Godric… hoặc đã bỏ đi khi không còn ai chăm sóc… Chú Sirius đã mua tặng nó cái chổi đầu tiên… Ba má nó biết bà Bathilda Bagshot; liệu có phải cụ Dumbledore đã giới thiệu không? Cụ Dumbledore vẫn giữ tấm áo khoác tàng hình… có điều gì đó kỳ lạ ở đây…
Harry dừng lại, suy nghĩ về những từ ngữ của má nó. Tại sao cụ Dumbledore lại giữ tấm áo khoác tàng hình của ba James? Harry chợt nhớ về những gì thầy Hiệu trưởng đã nói với nó hàng năm trước. “Ta không cần đến một chiếc áo khoác để trở nên tàng hình!” Có thể vài thành viên của Hội cần sự trợ giúp, và cụ Dumbledore làm nhiệm vụ của một người trung chuyển? Harry tiếp tục.
Đuôi Trùn ở đây… Pettigrew, kẻ phản bội, “suy sụp” ư? Có phải hắn chợt nhận ra đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy má Lily và ba James?
Và cuối cùng, lại là bà Bathilda, người kể những câu chuyện đáng ngạc nhiên về cụ Dumbledore. Thật đáng ngạc nhiên khi cụ Dumledore…
Chuyện gì về cụ Dumbledore nhỉ? Nhưng cũng có một số chuyện kỳ lạ về cụ Dumbledore; như chuyện cụ nhận một điểm kém ở bài kiểm tra môn Biến, hoặc có một niềm say mê với những con dê như cụ Abeforth…
Harry đứng lên và kiểm tra cẩn thận khắp sàn nhà. Có lẽ, phần còn lại của bức thư cũng ở quanh đây. Nó chộp lấy những tờ giấy với đầy sự háo hức, nhưng ít sự cân nhắc như một người tìm kiếm thông thường, nó kéo những cái ngăn kéo ra, rũ rũ những quyển sách, đứng lên ghế để với tay lên tủ quần áo, còn bò xuống cả giường và ghế bành.
Cuối cùng, nằm úp mặt xuống sàn, nó phát hiện ra một mảnh giấy bị xé ở bên dưới gầm ngăn kéo. Khi Harry lấy được ra, nó có vẻ như là tấm ảnh mà má Lily đã nhắc đến. Trong bức ảnh, một thằng bé tóc đen đang phóng lên cái chổi đồ chơi, hét lên với những tiếng cười, và đôi chân của ba James đang đuổi theo phía sau. Harry cho tấm ảnh vào túi cùng với bức thư của má Lily và tiếp tục tìm phần thứ hai của bức thư.
Sau mười lăm phút, nó buộc phải thừa nhận, phần còn lại của lá thư đã không còn. Có lẽ, nó đã thất lạc sau mười sáu năm được viết, hoặc nó đã bị lấy đi bởi ai đó khi lục lọi căn phòng này? Harry đọc lại phần thứ nhất của lá thư một lần nữa, lần này để tìm những gợi ý chứng tỏ phần thứ hai của lá thư rất có giá trị. Cái chổi đồ chơi của nó khó có thể là thứ được bọn Tử Thần thực Tử chú ý… Thứ duy nhất có vẻ hữu ích mà nó thấy là những thông tin về cụ Dumbledore. Thật đáng kinh ngạc rằng cụ Dumbledore – cái gì cơ?
“Harry? Harry? Harry!”
“Mình ở đây!” Nó gọi. “Chuyện gì vậy?”
Có tiếng ồn ào của bước chân bên ngoài cửa, và Hermione ào vào bên trong. “Bọn mình thức dậy mà không thấy cậu đâu!” Cô bé thở hổn hển. Rồi cô bé quay lại và gọi với qua vai. “Ron! Mình tìm thấy cậu ấy rồi!”
Giọng nói khó chịu của Ron vọng lên từ nhiều tầng bên dưới. “Tốt quá! Chuyển lời hộ mình rằng cậu ấy là một thằng ngốc!”
“Harry, xin đừng biến mất như vậy, bọn mình rất sợ! Tại sao cậu lại lên đây?” Cô bé nhìn quanh căn phòng đã được lục lọi rất kỹ. “Cậu đang làm gì ở đây?”
“Tìm thấy thứ mình vừa mới tìm được!”
Nó đưa bức thư của má mình ra. Hermione đón lấy và đọc nó, trong khi Harry nhìn cô bé. Khi đọc xong, cô bé ngẩng lên nhìn nó.
“Ồ Harry…”
“Và cái này nữa…”
Nó đưa cho cô bé tấm ảnh đã rách, và Hermione cười khi thằng bé trong ảnh nhảy lên cái chổi đồ chơi và phóng ra khỏi tầm mắt.
“Mình đang tìm phần còn lại của bức thư!” Harry nói. “Nhưng nó không ở đây!”
Hermione liếc nhìn quanh.
“Cái đống lộn xộn này là do cậu tạo ra, hay nó đã thế này khi cậu lên đây?”
“Ai đó đã tìm kiếm ở đây trước mình.” Harry đáp.
“Mình cũng nghĩ vậy. Tất cả các căn phòng trên đường mình lên đây đều giống như vậy. Cậu nghĩ bọn chúng tìm kiếm cái gì vậy?”
“Thông tin về Hội, nếu người lục lọi là hắn, Snape…”
“Nhưng cậu có nghĩ là hắn đã có đủ mọi thông tin hắn cần không? Hắn ở trong Hội mà, phải không.”
“Vậy thì…” Harry nói, chuyển sang bàn luận về giả thuyết của mình. “Thông tin gì về cụ Dumbledore nhỉ? Ở trang thứ hai của bức thư ấy. Cậu biết cái bà Bathilda mà má mình nhắc đến đấy, cậu biết bà ấy mà.”
“Ai cơ?”
“Bathilda Bagshot, tác giả quyển…”
“Lịch sử pháp thuật!” Hermione nói, có vẻ rất quan tâm. “Vậy là ba má cậu biết bà ấy à? Bà ấy là một nhà sử gia pháp thuật xuất sắc!”
“Và bà ấy còn sống!” Harry nói. “Và bà ấy sống ở thung lũng Godric. Dì Muriel của Ron đã nhắc đến điều đó ở lễ cưới. Bà ấy cũng biết về gia đình của cụ Dumbledore. Khá là thú vị nếu nói chuyện với bà ấy, phải không?”
Không có nhiều sự thông cảm trong nụ cười mà Hermione dành cho Harry. Nó lấy lại lá thư và tấm ảnh, đút vào cái túi nhỏ ở quanh cổ để không phải nhìn thấy cô bé và lùi lại. “Mình hiểu rằng cậu rất muốn nói chuyện với bà ấy về ba má cậu, về cụ Dumbledore nữa!” Hermione nói. “Nhưng việc đó có giúp gì chúng ta trong việc tìm kiếm các Horcrux (Trường sinh Linh giá) không?” Harry không trả lời, và cô bé tiếp tục. “Harry, mình biết là cậu thực sự muốn đến thung lũng Godric, nhưng mình sợ. Mình rất sợ cái việc bọn Tử Thần Thực Tử đã tìm ra chúng ta dễ dàng đến thế nào trong ngày hôm qua. Điều đó khiến mình cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết là chúng ta nên tránh cái nơi ba má cậu được chôn cất. Mình chắc chắn rằng bọn chúng sẽ rất mong chờ cậu đến thăm nơi đó.”
“Không chỉ có thế…” Harry nói, vẫn tránh nhìn vào cô bé. “Dì Muriel nói một số thứ về cụ Dumbledore ở lễ cưới. Mình muốn biết sự thật.”
Nó nói với Hermione mọi điều mà dì Muriel đã nói với nó. Khi nó kết thúc, Hermione nói. “Dĩ nhiên, mình hiểu điều đó làm cậu buồn, Harry…”
“Mình không buồn!” Harry nói dối. “Mình chỉ muốn biết đó có phải là sự thật hay không…”
“Harry cậu có thực sự nghĩ là sẽ tìm được sự thật từ những mụ già như dì Muriel, hoặc mụ Rita Skeeter? Làm sao mà cậu có thể tin bọn họ? Cậu biết cụ Dumbledore mà!”
“Mình nghĩ là thế!” Nó thì thầm.
“Nhưng cậu cũng biết là có bao nhiêu sự thật trong những gì mụ Rita viết về cậu đấy! Ông Doge đúng đấy, làm sao cậu có thể để những người đó làm nhơ bẩn những hồi ức của cậu về cụ Dumbledore?”
Nó quay đi, cố không để lộ sự oán giận mà nó đang cảm thấy. Lại một lần nữa, phải chọn xem nên tin cái gì. Nó muốn biết sự thật. Vậy tại sao mọi người đều quyết định rằng nó không nên biết?
“Chúng ta xuống bếp không?” Hermione đề nghị sau một lúc im lặng. “Kiếm cái gì đó cho bữa sáng?”
Nó đồng ý một cách miễn cưỡng, và theo cô bé ra đến đầu cầu thang, đi qua cánh cửa thứ hai. Có những vết cào sâu dưới lớp sơn cửa, bên dưới một tấm biển nhỏ mà nó nhận ra ở trong bóng tối. Nó đi lên bậc thang cao nhất để đọc. Đó là một tấm biển nhỏ đầy phô trường, chữ viết bằng tay gọn gàng giống cái kiểu mà Percy Weasley đã từng treo trước cánh cửa phòng ngủ của anh ta.
ĐỪNG VÀO
NẾU KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA
Regulus Arcturus Black
Sự kích động như chảy qua Harry, nhưng nó không chắc chắn ngay vì sao. Nó đọc lại tấm biển lần nữa. Hermione đã đi xuống tầng dưới.
“Hermione!” Nó nói, ngạc nhiên khi giọng mình rất bình tĩnh. “Hãy quay lại đây!”
“Chuyện gì vậy?”
“R.A.B. Mình nghĩ mình tìm ra người đó rồi!”
Há hốc miệng vì kinh ngạc, Hermione chạy vội lên.
“Trong lá thư của má cậu à? Nhưng mình không nghĩ là mình thấy…”
Harry lắc đầu, chỉ vào tấm biển của chú Regulus. Cô bé đọc nó, rồi nắm tay Harry chặt đến nỗi nó phải nhăn mặt.
“Em trai của chú Sirius à?” Cô bé thì thào.
“Chú ấy đã từng là một Tử Thần Thực Tử.” Harry nói. “Chú Sirius đã kể cho mình nghe về chú ấy, chú ấy đã gia nhập cùng bọn chúng khi còn rất trẻ, sau đó chú ấy cảm thấy mình thật hèn nhát và muốn rời khỏi bọn chúng – vì thế bọn chúng đã giết chú ấy!”
“Mọi thứ đều khớp!” Hermione hổn hển. “Nếu chú ấy là một Tử Thần Thực Tử và đã gặp Voldemort, và nếu chú ấy tỉnh ngộ, thì chú ấy sẽ muốn hắn sụp đổ!”
Cô bé thả tay Harry ra, ngó đầu qua lan can và hét lên. “RON! RON! Lên đây, nhanh lên!”
Ron xuất hiện, thở hổn hển, đũa phép đã sẵn sàng trong tay.
“Chuyện gì vậy? Nếu đó là về những con nhện khổng lồ, thì mình muốn có bữa sáng trước khi…”
Nó cau mày lại trước tấm bảng của chú Regulus mà Hermione đang im lặng chỉ vào.
“Cái gì? Em trai của chú Sirius à? Regulus Arcturus… Regulus… R.A.B.! Cái mặt dây chuyền! Cậu không cho rằng…”
“Hãy tìm xem!” Harry nói. Nó đẩy cửa, nhưng cửa đã khoá. Hermione chỉ đũa phép vào tay cầm và nói. “Alohamora.” Có một tiếng click, và cánh cửa mở ra.
Bọn chúng cùng tiến đến ngưỡng cửa, nhìn quanh. Phòng của chú Regulus nhỏ hơn một chút so với chú Sirius, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đàng hoàng nghiêm trang. Khi chú Sirius luôn tìm kiếm sự khác biệt với phần còn lại của gia đình, thì chú Regulus lại có vẻ muốn nhấn mạnh điều ngược lại. Màu truyền thống của Slytherin, xanh lục bảo và bạc ở khắp nơi, che phủ giường ngủ, tường và cửa sổ. Con dấu của gia đình Black được sơn cẩn thận lên giường, cùng với một câu ngắn gọn, TOUJOURS PUR (Người dịch: Đây là từ tiếng Pháp, có nghĩa là: LUÔN LUÔN THUẦN CHỦNG). Bên dưới là một bộ sưu tập những bài báo màu vàng được cắt ra, tất cả đã nói lên đó là một người cắt dán ảnh tồi tệ. Hermione đi dọc căn phòng và kiểm tra chúng.
“Tất cả đều nói về Voldemort!” Cô bé nói. “Chú Regulus có vẻ là một người hâm mộ hắn trước khi gia nhập bọn Tử Thần Thực Tử!”
Một làn hơi của bụi hoa hồng toả ra từ khăn trải giường khi cô bé ngồi xuống để đọc những bài báo bị cắt ra đó. Harry, trong lúc đó, để ý đến một bức ảnh khác: một đội Quidditch trường Hogwarts đang mỉm cười và vẫy vẫy từ khung hình. Nó di chuyển đến gần hơn và thấy biểu tượng con rắn trên ngực họ: Biểu tượng của Slytherin. Chú Regulus được nhận ra ngay lập tức, chú ngồi giữa hàng đầu tiên: Chú có mái tóc đen và khuôn mặt hơi kiêu căng giống như anh mình, nhưng chú cao hơn, gầy hơn, và không đẹp trai như chú Sirius.
“Chú ấy là một Tầm Thủ!” Harry nói
“Cái gì?” Hermione trả lời một cách lơ đãng. Cô bé đang đắm chìm trong những bài báo về Voldemort.
“Chú ấy ngồi giữa hàng thứ nhất, đó là vị trí của Tầm Thủ… Đừng bận tâm!” Harry nói, nhận ra rằng không ai nghe nó. Ron đang chống tay và đầu gối, tìm phía bên dưới tủ quần áo. Harry nhìn quanh phòng, cố tìm một nơi có thể ẩn giấu và dừng lại ở cái bàn. Lại một lần nữa, có ai đó đã lục lọi ở đây. Những gì ở trong ngăn kéo đều đã được lôi ra, bụi bẩn khắp nơi, và không có gì đáng giá ở đây: những chiếc bút lông ngỗng cũ, những quyển sách đã lỗi thời là bằng chứng rõ ràng cho việc chúng đã được sử dụng thô bạo, một bình mực bị vỡ, những vết mực còn lại nhớp nháp bao phủ cái ngăn kéo.
“Có một cách dễ dàng hơn!” Hermione nói, khi Harry đang chùi bàn tay đầy mực vào cái quần jeans của nó. “Accio Locket!” (Mề đay, đến đây!)
Không có gì xảy ra. Ron, đang tìm kiếm ở những nếp gấp của tấm rèm cửa, tỏ vẻ thất vọng.
“Có phải vậy không? Nó không có ở đây à?”
“Ồ, có thể nó vẫn ở đây, nhưng bị bùa chú bảo vệ!” Hermione nói. “Những bùa chú ngăn cho nó khỏi bị triệu tập bởi phép thuật. Các cậu biết đấy!”
“Giống như Voldemort đã làm với cái chậu đá trong hang!” Harry nói, nhớ lại là mình đã không thể triệu tập cái mặt dây chuyền giả.
“Làm thế nào chúng ta tìm ra nó đây?” Ron hỏi.
“Chúng ta tìm thủ công vậy!” Hermione trả lời.
“Ý kiến hay đấy!” Ron đáp, tròn mắt lại, và trở về với việc kiểm tra rèm cửa.
Bọn chúng lục lọi từng thước một của căn phòng trong hơn một giờ, và buộc phải thừa nhận rằng, cái mặt dây chuyền không có ở đây.
Bây giờ, mặt trời đã lên; dù phải chiếu qua ô cửa đầy bụi bặm, ánh nắng vẫn làm chúng loá mắt.
“Dù sao, nó vẫn phải ở một nơi nào đó trong căn nhà này!” Hermione nói bằng một giọng khá bình tĩnh khi đi xuống cầu thang. Khi Harry và Ron đã trở nên nản chí, cô bé càng có vẻ khẳng định hơn. “Dù chú ấy có tiêu diệt được nó hay không, chú ấy sẽ muốn ẩn giấu nó khỏi Voldemort, phải không? Các cậu có nhớ tất cả những thứ kinh khủng mà chúng ta đã vứt đi khi ở đây lần cuối cùng không? Cái đồng hồ phóng điện vào tất cả mọi người và cái áo choàng cố bóp cổ Ron; Chú Regulus chắc hẳn đã vứt chúng ở đó để che đi nơi ẩn giấu cái mặt dây chuyền, chỉ là chúng ta không nhận ra… nhận ra…”
Harry và Ron nhìn cô bé. Cô bé đang đứng với một chân vẫn đang giơ lên không khí, với cái nhìn chết lặng như vừa bị trúng bùa Obliviated (Bùa Thay Đổi Trí nhớ). Thậm chí, mắt cô bé như bật khỏi con ngươi.
“… đúng lúc!” Cô bé thì thào.
“Có cái gì không ổn à?” Ron nói.
“Có một cái mặt dây chuyền.”
“Cái gì?” Ron và Harry nói cùng một lúc.
“Trong ngăn tủ ở phòng khách. Không ai có thể mở nó… và chúng ta… chúng ta…”
Harry có cảm giác như một cục gạch vừa trôi tuột từ ngực xuống dạ dày. Nó đã nhớ ra. Nó thậm chí còn cầm vào vật đó khi bọn họ truyền cho nhau, mỗi người đều lần lượt cạy nó ra. Vật đó đã bị ném vào đống rác rưởi, cùng với cái chụp đèn đầy bột mụn cóc và cái hộp nhạc khiến mọi người buồn ngủ…
“Kreacher đã lấy lại rất nhiều thứ bị chúng ta vứt đi!” Harry nói. Đó là cơ hội duy nhất, một hy vọng mong manh còn lại, và nó sẽ tiếp tục bám vào hy vọng ấy cho đến khi buộc phải từ bỏ. “Nó giấu cả đống đồ đạc trong cái tủ trong nhà bếp. Đến đó nào!”
Nó đi xuống cầu thang, nhảy hai bậc một lúc, hai đứa kia cũng chạy sát theo sau. Chúng gây ra quá nhiều tiếng ồn đến nỗi chúng làm thức giấc tấm chân dung của mẹ chú Sirius khi đi ngang qua đại sảnh.
“Rác rưởi! Máu bùn! Cặn bã!” Bà ta hét lên theo những bước chân khi chúng xông vào nhà bếp và đóng sầm cánh cửa đằng sau. Harry chạy theo chiều dài căn phòng, dừng lại ở cánh cửa tủ của Kreacher, giật mạnh nó ra. Có một đống chăn cũ ở nơi mà con gia tinh đã từng ngủ, nhưng không còn ánh sáng lấp lánh từ những thứ đồ nữ trang rẻ tiền mà Kreacher thu nhặt được nữa. Thứ duy nhất còn lại là quyển sách có tựa Sự Cao Quý Tự Nhiên: Một Bảng Phả Hệ Phù Thuỷ. Không tin vào mắt mình, Harry vồ lấy những tấm chăn và rũ rũ chúng. Mùi chuột chết bay ra và lan toả khắp phòng. Ron rên rỉ khi tự ném mình lên chiếc ghế của nhà bếp; còn Hermione thì nhắm mắt lại.
“Chưa kết thúc đâu!” Harry nói, và nó cao giọng gọi. “Kreacher!”
Có một tiếng nổ lớn và con gia tinh Harry phải bất đắc dĩ thừa hưởng từ chú Sirius hiện ra phía trước cái lò sưởi trống rỗng và ẩm ướt: nhỏ bé, chỉ bằng nửa người thường, làn da nhợt nhạt hiện ra ở những nếp gấp quần áo, rất nhiều sợi tóc trắng mọc ra từ đôi tai giống tai dơi của con gia tinh. Nó vẫn mặc cái giẻ bẩn thỉu như lần đầu bọn chúng gặp nó, và cái nhìn khinh bỉ mà nó dành cho Harry đã chứng tỏ rằng, thái độ của nó với sự thay đổi chủ nhân không hề thay đổi, giống hệt như vẻ bề ngoài của nó.
“Chủ nhân…” Kreacher rền rĩ qua cái giọng giống như ếch, và nó cúi xuống, tự nói với đầu gối của mình. “… đã trở lại căn nhà cũ của bà chủ cùng với tên Weasley, kẻ phản bội dòng máu và con Máu bùn….”
“Ta cấm mi được gọi bất kỳ ai là kẻ phản bội dòng máu hay Máu bùn!” Harry gầm gừ. Nó đã tìm ra Kreacher, với cái mũi dài và đôi mắt đỏ ngầu, một thứ rõ ràng là rất khó ưa, nhất là khi con gia tinh đã bán đứng chú Sirius cho Voldemort.
“Ta có một câu hỏi cho mi!” Harry nói, tim nó đập nhanh khi nó nhìn xuống con gia tinh. “Và ta ra lệnh cho mi phải trả lời đúng sự thật, hiểu không?”
“Vâng, thưa chủ nhân!” Kreacher nói, lại cúi thấp xuống lần nữa. Harry thấy mồm của con gia tinh không hề chuyển động, không nghi ngờ gì nữa, nó không thể thốt ra bất kỳ một lời lăng mạ nào.
“Hai năm trước…” Harry nói, tim nó đập nhanh trong lồng ngực. “Có một cái mặt dây chuyền to bằng vàng ở căn phòng khách trên gác. Chúng ta đã ném nó đi. Mi có lấy cắp nó lại không?”
Có một khoảng im lặng, rồi con gia tinh đứng thẳng lên để nhìn rõ mặt Harry. Sau đó nó nói: “Có!”
“Hiện giờ nó đang ở đâu?” Harry hỏi một cách hân hoan trong khi Ron và Hermione rất vui sướng.
Kreacher nhắm mắt lại như thể nó không thể chịu đựng được phản ứng của bọn chúng khi nó trả lời
“Mất rồi.”
“Mất rồi?” Harry lặp lại, sự phấn chấn đã không còn, “Thế nghĩa là sao, nó mất rồi à?”
Con gia tinh rùng mình. Nó lắc lắc.
“Kreacher!” Harry nói một cách dữ dội. “Ta ra lệnh…”
“Mundungus Fletcher!” Con gia tinh rền rĩ, mắt vẫn nhắm chặt. “Mundungus Fletcher đã lấy cắp tất cả; những bức ảnh của cô Bella và cô Cissy, đôi găng tay của Bà chủ, Huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng, cái cốc có phù hiệu của gia đình, và… và…”
Kreacher hít thở sâu: Bộ ngực trống rỗng của nó phồng lên rồi lại sẹp xuống, rồi nó mở mắt ra và hét lên một cách kinh hoàng.
“… và chiếc mặt dây chuyền, chiếc mặt dây chuyền của cậu chủ Regulus. Kreacher đã làm sai rồi! Kreacher đã không tuân lệnh…”
Harry vội hành động theo bản năng: Khi Kreacher lao về những cái dùi nung ở lò sưởi, nó túm lấy con gia tinh, đánh ngã xuống. Tiếng thét của Hermione hoà lẫn vào tiếng thét của Kreacher, nhưng Harry gầm lên, to hơn tất cả: “Kreacher, ta ra lệnh cho mi phải ở lại!”
Nó cảm nhận thấy con gia tinh như bị đóng băng và nó buông tay ra. Kreacher nằm sóng soài trên sàn nhà đá lạnh, nước mắt ràn rụa chảy ra từ đôi mắt.
“Harry, để nó đứng lên đi!” Hermione thì thầm.
“Để nó có thể tự đánh mình bằng những cái dùi nung à?” Harry khịt khịt mũi, quỳ xuống cạnh con gia tinh. “Ta không nghĩ vậy đâu. Được rồi. Kreacher: Làm thế nào mà mi biết Mundungus đã lấy cái mặt dây chuyền?”
“Kreacher nhìn thấy hắn!” Con gia tinh thở hổn hển khi nước mắt lăn xuống mũi và chảy vào cái mồm đầy những răng xám xịt. “Kreacher thấy hắn đi ra từ cái tủ của Kreacher, trên tay cầm đầy những của cải của Kreacher. Kreacher đã nói với tên trộm ấy hãy dừng lại, nhưng tên Mundungus Fletcher ấy chỉ cười và chạ…..chạy…”
“Mi gọi cái mặt dây chuyền là của cậu chủ Regulus!” Harry nói. “Tại sao? Cái mặt dây chuyền đó từ đâu đến? Chú Regulus phải làm gì với nó? Kreacher, hãy ngồi xuống và kể cho ta biết mọi chuyện về cái mặt dây chuyền, mọi thứ mà chú Regulus cần làm!”
Con gia tinh ngồi xuống, cuộn lại như một quả bóng, đặt khuôn mặt đầy nước mắt lên đầu gối, và bắt đầu lúc lắc người về phía trước rồi lại về phía sau. Khi nó nói, tiếng nói như bị bóp nghẹt lại, nhưng vẫn nghe rất rõ ràng trong sự im lặng và dội lại khắp nhà bếp.
“Cậu chủ Sirius bỏ đi, tự giải thoát chính mình, vì cậu ấy là một người con trai tồi và đã làm đau đớn trái tim của bà chủ bằng cái thói quen lộn xộn, vô tổ chức. Nhưng cậu chủ Regulus lại rất biết nghe lời; cậu chủ biết mình phải có nghĩa vụ gì với dòng họ Black và giá trị của dòng máu thuần chủng. Hàng năm trời, cậu chủ nói về Chúa Tể Hắc Ám, người sẽ đưa những phù thuỷ ra khỏi chỗ ẩn nấp để điều khiển dân Muggle… và khi mười sáu tuổi, cậu chủ Regulus gia nhập với chúa tể Hắc Ám. Rất đáng tự hào, rất đáng tự hào, rất vui được phục vụ…
Sau một năm gia nhập, vào một ngày, cậu chủ Regulus xuống bếp để gặp Kreacher. Cậu chủ Regulus luôn luôn yêu quý Kreacher. Và cậu chủ Regulus nói rằng… nói…”
Con gia tinh già lắc lư càng dữ dội.
“… nói rằng Chúa Tể Hắc Ám cần một gia tinh?”
“Voldemort cần một gia tinh?” Harry lặp lại, nhìn sang Ron và Hermione, cả hai đứa trông cũng bối rối y như nó.
“Ồ vâng!” Kreacher rên rỉ. “Và cậu chủ Regulus đã đề cử Kreacher. Đó là một niềm vinh hạnh, cậu chủ Regulus nói vậy, niềm vinh hạnh cho cả cậu chủ Regulus và Kreacher, Kreacher sẽ phải làm tất cả những gì mà Chúa tể Hắc ám sai bảo… và sau đó về n-nhà…”
Kreacher lắc lư nhanh hơn, tiếng thở của nó giờ đã thành tiếng nức nở
“Vì thế, Kreacher đi cùng Chúa Tể Hắc Ám. Chúa Tể Hắc Ám không nói phải làm gì, nhưng đưa Kreacher đên một cái hang gần biển. Và bên trong cái hang là một hang động lớn, trong đó có một cái hồ lớn đen ngòm…”
Harry như dựng tóc gáy. Tiếng rền rĩ của Kreacher nghe như vọng đến từ mặt nước tối tăm. Nó có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng như thể nó có mặt ở đó.
“… có một con thuyền…”
Dĩ nhiên là có một con thuyền, Harry biết con thuyền đó, nhỏ bé và có một màu xanh ma quỷ, đã được bỏ bùa để chở một phù thuỷ và một nạn nhân đi đến hòn đảo ở trung tâm. Voldemort đã thử nghiệm sự phòng thủ quanh cái Trường sinh Linh giá, bằng cách mượn một sinh vật sẵn có, một con gia tinh…”
“Có một cái chậu đầy độc dược ở trên đảo. Chúa – Chúa Tể Hắc Ám bắt Kreacher phải uống nó…”
Con gia tinh run rẩy từ đầu đến chân.
“Kreacher uống, và khi uống, nó nhìn thấy những điều khủng khiếp… Kreacher như bị thiêu đốt từ bên trong… Kreacher kêu la, mong cậu chủ Regulus sẽ cứu nó, nó cầu cứu bà chủ Black… Nhưng Chúa Tể Hắc Ám chỉ cười… Hắn bắt Kreacher uống hết chỗ độc dược… Hắn thả một cái mặt dây chuyền vào cái chậu rỗng… Hắn lại đổ đầy nó bằng độc dược…”
“Và Chúa Tể Hắc Ám bỏ đi, để lại mình Kreacher trên đảo…”
Harry có thể thấy chuyện đó xảy ra. Nó thấy khuôn mặt giống rắn, trắng bệch của Voldemort tan biến trong bóng tối, con mắt đỏ lừ nhìn con gia tinh sắp chết trong chốc lát một cách không thương tiếc, khi nó đang chống cự một cách liều lĩnh cái khát khô cháy cổ họng mà thứ độc dược đó gây ra cho nạn nhân… Nhưng đến đây, trí tưởng tượng của Harry không thể đi xa hơn được nữa, bởi lẽ nó không biết làm thế nào mà Kreacher thoát ra được.
“Kreacher cần nước, nó bò đến rìa hòn đảo để uống nước từ mặt hồ đen đó… và những bàn tay, những bàn tay chết chóc thò lên cố kéo Kreacher xuống…”
“Làm thế nào mà mi thoát ra được?” Harry hỏi, không ngạc nhiên khi thấy mình đang thì thào.
Kreacher ngẩng cái đầu xấu xí của nó lên, nhìn Harry bằng đôi mắt đỏ ngầu to tướng.
“Cậu chủ Regulus gọi Kreacher quay về…”
“Ta biết – nhưng làm thế nào mi thoát khỏi bọn Inferi (Âm Binh)?
Kreacher có vẻ không hiểu.
“Cậu chủ Regulus gọi Kreacher quay về…” Nó lặp lại.
“Ta biết, nhưng…”
“Chẳng phải mọi thứ đã quá rõ ràng sao, Harry!” Ron nói. “Nó Độn thổ ra.”
“Nhưng… không thể Độn thổ vào hoặc ra cái hang đó được…” Harry nói. “… kể cả cụ Dumbledore…”
“Phép thuật của gia tinh không giống phép thuật của phù thuỷ, phải không?” Ron nói. “Ý mình là, bọn chúng có thể Độn thổ ở Hogwarts trong khi chúng ta thì không thể…”
Có một sự im lặng khi Harry suy nghĩ về điều đó. Làm thế nào mà Voldemort lại phạm phải sai lầm này nhỉ? Nhưng ngay khi nó nghĩ đến điều đó, Hermione lên tiếng, giọng cô bé khá lạnh lùng.
“Dĩ nhiên, Voldemort đánh giá thấp bọn gia tinh… Chưa bao giờ hắn cho rằng, bọn gia tinh lại có những phép thuật mà hắn không có…”
“Mệnh lệnh cao nhất đối với gia tinh là yêu cầu của Chủ nhân!” Kreacher nói. “Kreacher được bảo phải về nhà, vì vậy Kreacher đã về nhà…”
“Vậy thì, ông phải làm những gì ông được bảo, phải không?” Hermione nói một cách thân thiện. “Ông không được phép không tuân lệnh!”
Kreacher lắc đầu, lắc lư dữ dội hơn bao giờ hết.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra khi mi quay lại?” Harry hỏi. “Chú Regulus đã nói gì khi mi kể cho chú ấy nghe chuyện gì đã xảy ra?”
“Cậu chủ Regulus đã lo lắng, rất lo lắng…” Kreacher rên rỉ. “Cậu chủ Regulus nói rằng Kreacher phải trốn và không được rời khỏi căn nhà. Và rồi… một thời gian sau… một buổi tối, cậu chủ Regulus đến bên cái tủ để tìm Kreacher, cậu chủ Regulus trông rất lạ, trông không giống ngày thường chút nào, cậu chủ có vẻ đang rối loạn… Kreacher cho là như vậy… và cậu chủ bảo Kreacher dẫn đến cái hang mà Kreacher đã đến cùng với Chúa Tể Hắc Ám…”
Và rồi họ rời đi. Harry có thể tưởng tượng khá rõ ràng, con gia tinh đang sợ hãi đi với một người Tầm Thủ gầy, da ngăm đen, rất giống chú Sirius… Kreacher biết cách mở lối vào bị ẩn giấu của hang động ngầm dưới đất, biết cách để gọi cái thuyền lên, lần này, là cậu chủ Regulus yêu quý đi với nó đến hòn đảo có cái chậu đầy độc dược…
“Và chú ấy bắt mi uống thứ độc dược đó?” Harry nói, giận dữ.
Nhưng Kreacher lắc đầu và khóc. Hermione lấy tay bịt mồm lại, cô bé hình như vừa hiểu ra một điều gì đó.
“C-Cậu chủ Regulus lấy một cái mặt dây chuyền từ túi của mình, giống hệt cái mặt dây chuyền của Chúa Tể Hắc Ám…” Kreacher nói, nước mắt chảy ra từ cả hai lỗ mũi. “Và cậu chủ bảo Kreacher giữ nó, hãy tráo đổi khi cái chậu đã trống rỗng…”
Tiếng nức nở của Kreacher giờ đã thành những tiếng the thé khó chịu; Harry phải rất tập trung để hiểu những gì nó nói.
“Và cậu chủ ra lệnh – Kreacher phải đi – một mình mà không có cậu chủ. Và cậu chủ dặn Kreacher phải về nhà – không được nói với Bà chủ – về những gì cậu chủ đã làm – nhưng phải tiêu huỷ - cái mặt dây chuyền thật. Và cậu chủ uống – tất cả chỗ độc dược ấy – và Kreacher tráo đổi cái mặt dây chuyền – và nhìn – khi cậu chủ Regulus… bị kéo xuống nước… và…”
“Ôi, Kreacher!” Hermione bật khóc. Cô bé quỳ gối xuống cạnh con gia tinh và cố gắng ôm nó. Lúc này, con gia tinh đã đứng lên, lùi lại, tránh xa khỏi cô bé.
“Con Máu Bùn chạm vào Kreacher, nó sẽ không để điều đó xảy ra. Bà Chủ sẽ nói gì đây?”
“Ta đã bảo mi không được gọi người khác là “Máu Bùn” cơ mà!” Harry gầm gừ, nhưng con gia tinh đã tự trừng phạt chính mình. Nó ngã xuống, và tự đập đầu mình xuống sàn.
“Dừng lại, dừng lại!” Hermione thổn thức. “Ồ, cậu không thấy chán ngấy cái cách mà bọn chúng phải vâng lời chúng ta à?”
“Kreacher – dừng lại!” Harry hét lên.
Con gia tinh vẫn nằm trên sàn, thở hổn hển và run lẩy bẩy, nước mũi xanh lè nhớp nháp, có một vết thâm tím trên cái trán vàng vọt của nó, mắt nó sưng phồng, đỏ ngầu và đầy nước mắt. Harry chưa từng thấy điều gì đáng thương xót như thế.
“Vì thế mi mang cái mặt dây chuyền về nhà…” Nó nói luôn, bởi nó quyết định là mình phải biết toàn bộ câu chuyện. “Và mi đã cố tiêu huỷ nó?”
“Kreacher không thể làm gì, không có nổi một dấu vết gì trên nó…” Con gia tinh than vãn. “Kreacher đã thử mọi thứ, mọi thứ mà nó biết, nhưng không có gì, không có gì có hiệu quả cả… Rất nhiều bùa chú mạnh mẽ đã được sử dụng, Kreacher chắc rằng để tiêu diệt nó, thì phải mở nó ra, nhưng nó không hề mở… Kreacher tự phạt chính mình, nó thử một lần nữa, lại tự phạt chính mình, rồi lại thử. Kreacher đã không thực hiện được mệnh lệnh! Kreacher không thể tiêu huỷ cái mặt dây chuyền! Và bà chủ thì điên lên với nỗi buồn, bởi cậu chủ Regulus đã biến mất mà Kreacher không thể nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra, không, bởi vì cậu chủ đã c..ca..cấm nó được nói cho bất kỳ ai trong gia đi….đình biết chuyện gì đã xảy ra trong cái h…hang…”
Kreacher bắt đầu thổn thức, mạnh đến nỗi không còn sự liên kết giữa những từ ngữ nữa. Nước mắt lăn dài trên má Hermione, nhưng cô bé không dám chạm vào con gia tinh lần nữa. Ngay cả Ron, người không yêu quý Kreacher cho lắm, cũng có vẻ bồn chồn. Harry ngồi xuống và lắc lắc đầu, cố gắng làm sạch nó.
“Ta không hiểu, Kreacher…” Rốt cuộc, nó nói. “Voldemort cố để giết mi, chú Regulus chết để làm cho Voldemort sụp đổ, nhưng mi vẫn vui khi bán đứng chú Sirius cho Voldemort? Mi vui khi đến với mụ Narcissa và mụ Bellatrix, và tuồn thông tin cho Voldemort qua bọn chúng…”
“Harry, Kreacher không nghĩ như vậy đâu!” Hermione nói, cô bé đang chùi nước mắt bằng tay. “Ông ấy là nô lệ; gia tinh thường bị ngược đãi và đối xử tàn tệ; những gì Voldemort làm với Kreacher không đi khỏi xu thế chung đó. Chiến tranh của phù thuỷ thì có ý nghĩa gì với Kreacher chứ? Ông ấy trung thành với ai đối xử tử tế với ông ấy, và bà Black đã làm như vậy, cả chú Regulus nữa, vì thế ông ấy phục vụ họ một cách tận tình và tin theo niềm tin của họ. Mình biết cậu định nói gì…” Cô bé tiếp tục khi Harry định phản đối. “… rằng chú Regulus đã thay đổi ý định. Nhưng chú ấy đâu có giải thích cho Kreacher, phải không? Và mình nghĩ là mình biết tại sao. Gia đình của chú Regulus và Kreacher đều sẽ an toàn nếu họ duy trì được dòng máu thuần chủng. Chú Regulus đã cố gắng để bảo vệ tất cả…”
“Chú Sirius…”
“Chú Sirius là một nỗi kinh hoàng với Kreacher, Harry, mọi thứ không tốt đẹp như cậu thấy đâu, cậu biết đó là sự thật mà. Kreacher đã ở một mình trong một thời gian dài trước khi chú Sirius đến đây, và ông ấy chắc hẳn đã rất khổ sở vì sự ảnh hưởng đó. Mình chắc rằng ‘Cô chủ Cissy’ và ‘Cô chủ Bella’ đã rất tử tế thân thiện với Kreacher khi ông ấy đến, vì thế ông ấy rất quý bọn chúng và cho bọn chúng biết mọi thứ chúng cần. Mình đã nói từ lâu rồi, phù thuỷ sẽ phải trả giá cho cái cách mà họ đối xử với những con gia tinh. Uhm, Voldemort đã phải trả giá… và cả chú Sirius nữa…”
Harry không thể bắt bẻ lại. Khi nó nhìn Kreacher nức nở trên sàn nhà, nó nhớ lại những gì cụ Dumbledore đã nói với nó, ngay sau cái chết của chú Sirius: Thầy không nghĩ rằng chú Sirius đã nhìn nhận Kreacher với cảm xúc của một con người…
“Kreacher!” Sau một lúc, Harry nói. “Khi mi cảm thấy thoải mái… thì hãy đứng dậy…”
Nhiều phút trôi qua trước khi tiếng nấc của Kreacher phá vỡ sự im lặng. Sau đó, nó đứng dậy ở đúng vị trí nó vừa ngồi, lấy tay lau mắt như một đứa trẻ nhỏ.
“Kreacher, mi sẽ phải làm một việc theo lệnh ta!” Harry nói. Nó liếc sang Hermione để tìm sự giúp đỡ. Nó muốn ra lệnh một cách tử tế, nhưng cùng lúc, nó không thể giả vờ rằng đó không phải một mệnh lệnh. Tuy nhiên, sự thay đổi trong giọng nói của nó đã nhận được sự tán thành của cô bé. Cô bé cười một cách khích lệ.
“Kreacher, Tôi muốn ông, hãy đi tìm Mundungus. Chúng ta phải tìm ra cái mặt dây chuyền – cái mặt dây chuyền của chú Regulus ở đâu. Điều này rất quan trọng. Chúng ta phải hoàn thành công việc của chú ấy, chúng ta phải đảm bảo rằng, chú ấy đã không chết – er – một cách vô ích.”
Kreacher nắm chặt tay lại và nhìn lên Harry?
“Đi tìm Mundungus Fletcher ư?” Nó rên rỉ
“Và đem hắn đến đây, quảng trường Grimmauld!” Harry nói. “Ông có nghĩ là sẽ làm được điều đó cho chúng tôi không?”
Khi Kreacher gật đầu và đứng lên, Harry bỗng có một ý tưởng bất chợt. Nó lấy từ cái túi của lão Hagrid cái Trường sinh Linh giá giả, cái mặt dây chuyền thay thế mà chú Regulus đã đề cập với Voldemort trong lá thư.
“Kreacher, tôi, er, muốn ông lấy cái này!” Nó nói, đặt cái mặt dây chuyền vào tay con gia tinh. “Nó thuộc về chú Regulus và tôi chắc rằng chú ấy muốn ông có nó như một biểu tượng của lòng biết ơn cho những gì ông đã…”
“Được đấy, ông bạn!” Ron nói khi con gia tinh chạm vào chiếc mặt dây chuyền, nó tru lên vì bị sốc và đau khổ, và tự ném mình xuống sàn.
Mất gần nửa tiếng để khiến Kreacher bình tĩnh, nó đã vượt qua cảm giác được tặng một đồ vật gia truyền của gia đình Black, nó quá yếu đuối để có thể đứng một cách đúng đắn. Cuối cùng, khi nó lảo đảo bước được vài bước, bọn chúng đều đi cùng nó đến cái tủ, chứng kiến nó cất cái mặt dây chuyền một cách an toàn trong những cái chăn cũ bẩn thỉu, và quả quyết với nó rằng bảo vệ cái mặt dây chuyền sẽ là ưu tiên số một của bọn chúng khi nó đi khỏi đây. Sau đó con gia tinh cúi chào Harry và Ron, và thậm chí còn nhăn mặt một cách vui vẻ với Hermione, đó có thể được coi là một sự chào hỏi kính trọng, trước khi nó độn thổ đi với một tiếng động ầm ĩ như mọi lần.


0 comments:

Leave a comment

toppage