Harry Potter 7 (part 4)

Chương IV: Bảy Potter

Dịch bởi Thỏ




Harry chạy lên vô phòng ngủ rồi tới bên cửa số, vừa kịp lúc chiếc xe nhà Dursley rồ ga lao xuống phố. Lọt thỏm giữa dì Pentunia và Dudley ở ghế sau là chóp mũ của bác Dedalus. Chiếc xe quặt phải ngay cuối đường Privet Drive. Trong một thoáng, những ô cửa kính phản chiếu ánh đỏ thắm của ánh mặt trời buổi hoàng hôn, và rồi mất hút khỏi tầm mắt.
Harry gom lại cái lồng của con Hedwig, cây tia chớp, và cái ba lô; nhìn lại căn phòng vốn chẳng mấy khi gọn gàng của nó một lần cuối, rồi luống cuống mang mấy thứ lích kích xuống phòng khách, đặt cái lồng, cây chổi và cái túi xuống chân cầu thang. Ánh nắng nhạt đi rất nhanh, bóng tối dần dân bao trùm căn phòng. Đứng đó, giữa sự tĩnh lặng, và biết mình sẽ rời khói đây mãi mãi…. một cảm xúc thật kỳ lạ… Lâu lắm rồi, những khi nhà Dursley đi ra ngoài bỏ mặc Harry ở nhà một mình, sự yên ắng cô độc như vầy quả là món quà hậu hĩnh. Những khi đó, nó có thể nhón một món gì ngon lành trong tủ lạnh thật nhanh, chạy ù lên tầng nghịch máy vi tính của Dudley, hoặc bật TV xem thoải mái, và chuyển kênh mặc sức đến chán mới thôi. Nhớ lại những lần đó, Harry chợt thấy một cảm giác kỳ lạ, giống như nhớ lại một nhóc em trai sẽ chẳng còn gặp lại nữa vậy.
Nó quay sang hỏi Hedwig: “ Mày không muốn nhìn lại chỗ này lần cuối ư?” trong khi cô nàng vẫn rúc đầu dưới cánh một cách giận dỗi. “ Chúng mình sẽ chẳng bao giờ về đây nữa. Mày không muốn hoài niệm những ký ức tốt đẹp đó ư? Nhìn cái cửa sổ trên tầng gác mái này…. Nhớ lần Dudley khóc trên đó khi tao cứu nó khỏi bọn giám ngục chứ? …. Hóa ra nó cũng biết có một chút lòng biết ơn, mày tin nổi không vậy?… Và hè năm ngoài, chính thầy Dumbledore đã đi vào bằng cánh cửa chính kia….”
Trong phút chốc những suy tư trong đầu Harry như bốc hơi, và Hedwig cũng chỉ biết cách tiếp tục rúc đầu dưới cánh để giúp chủ nó. Harry quay lưng lại với cánh cửa chính.
“Và chính dưới này này, Hedwig” - Harry mở cánh cửa ngay dưới cầu thang -“ trước kia tao đã ngủ ở chính chỗ này! Hồi đó mày chưa biết biết tao đâu. Ừ… trong này nhỏ lắm… tao suýt nữa đã quên mất căn phòng này đấy…”
Harry ngắm đống ô và giày cũ rúm ró, nhớ lại những buổi sáng khi nó thức giấc, ngước nhìn lên gầm cầu thang không khi nào vắng bóng vài ba tấm mạng nhện phất phơ. Đó là những ngày trước khi nó biết sự thực về bản thân nó, biết bố mẹ nó đã chết như thế nào, và biết về những điều kì quặc xảy ra quanh nó hàng ngày. Nhưng Harry vẫn luôn nhớ những giấc mơ đã ám ảnh nó, giấc mơ với những luồng sáng xanh. Một lần, khi nó kể lại chi tiết về giấc mơ ấy, dượng Vernon đã suýt đâm xe… phải, có cả một chiếc xe mô tô trong giấc mơ ấy nữa…
Đột nhiên có tiếng gầm đinh tai nhức óc ngay kế bên. Harry bật dậy cụng đầu vô khung cửa sổ. Vừa mường tượng ra những câu chửi ưa thích của dượng Vernon nó vừa loạng choàng bước ra khỏi bếp, sang phòng khách và ngó ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm như gợn sóng và không khí khẽ rung lên. Và rồi, từng bóng người hiện ra khi thần chú Tan ảo ảnh vừa lúc chấm dứt. Nổi bật trong bóng tối là Hagrid, đội mũ và kính bảo hiểm, ngồi dạng chân trên chiếc xe mô tô khổng lồ gắn thêm buồng phụ. Xung quanh bác, những người khác đang tiếp đất từ cây chổi, cùng 2 người nữa đi 2 con ngựa cánh đen xương xẩu.
Mở tung cánh cửa sau nhà, Harry chạy hộc tốc tới đám bụi mù cùng họ. Lại là tiếng kêu mừng rỡ khi Hermione ôm chầm lấy Harry, rồi cái vỗ vai của Ron, bác Hagrid hỏi : “Ổn cả chứ Harry? Sẵn sàng đi khỏi đây chưa?”
“Dĩ nhiên rồi ạ” Harry quay ra cười toe toét với tất cả mọi người “ Nhưng cháu không ngờ lại có nhiều người đến thế này”
“Kế hoạch thay đổi” Mắt Điên gầm gừ, tay cầm 2 cái túi xách to phồng, con mắt thần đảo qua đảo lại dò xét khắp từ vườn từ nhà tới bầu trời đen kịt đến chóng mặt. “ Cứ trốn vào đâu đó xong xuôi bọn ta sẽ kể cho con nghe đầu đuôi mọi chuyện”
Harry dẫn họ vào trong bếp, vừa cười nói rôm rả, từng người một vừa ngồi xuống ghế, an tọa lên ngay những tác phẩm long lanh của dì Petunia, hoặc dựa vào những dụng cụ bóng loáng của dì. Ron, gầy cao lêu nghêu; Hermione, mớ tóc bũ xù tết gọn lại sau gáy thành đuôi sam dài; Fred và George, đang nhăn nhở y sì nhau; Anh Bill, sẹo khắp nơi và tóc dài; bác Weasley, khuôn mặt hiền từ, cái đầu hói và cặp kiếng hơi lệch; thầy Mắt Điên, xác xơ vì những trận đánh, một chân, con mắt thần màu xanh ngó nghiêng đảo đều trong hốc mắt; cô Tonks, tóc vẫn ngắn với màu hồng ưa thích; thầy Lupin, tóc bạc hơn, nhiều nếp nhăn hơn; Fleur, gầy đi và tuyệt đẹp với mái tóc dài vàng óng ánh bạc; chú Kingsley, đôi vai rộng và cái đầu hói; bác Hagrid, với mái tóc và đám râu hoang dã đang phải đứng gù gù lưng hòng khỏi cộc đầu vào trần nhà; và Mundungus Fletcher, nhỏ thó, bẩn thỉu, ti tiện với cặp mắt hau háu tròn nhỏ chằm chặp nhìn xuống dưới mớ tóc mờ xỉn. Trái tim Harry như nhẩy cẫng lên vì vui sướng và tự hào vì tất cả bọn họ, kể cả Mundungus Fletcher, kẻ mà lần cuối cùng gặp mặt nó đã cố bóp chết nghẹt.
“Kingsley, cháu tưởng chú đang trông nom ngài Bộ trưởng Muggle mà?” nó gọi với sang bên kia phòng
“ Một đêm không có chú ông ta vẫn tự xoay xở được” chú Kingsley nói “ Cháu quan trọng hơn nhiều”
“Harry, đoán xem, có chuyện gì xảy ra nào?” cô Tonks gọi với xuống từ bến đậu trên nóc cái máy giặt, và cô lắc lắc tay trái làm lóe lên chiếc nhẫn.
“Cô cưới rồi ạ?” Harry liếc từ cô Tonk sang thầy Lupin
“Tiếc là cháu không tới hôm đó, tại kín đáo quá mà”
“Thật tuyệt vời, cháu chúc mừng…”
“Được rồi, được rồi, sẽ có thời gian cập nhật thông tin một cách thoải mái sau” Mắt điên gầm lên làm đám ồn ào xẹp xuống, trả lại sự yên bình cho căn bếp. Moody bỏ túi xách xuống, và quay về phiá Harry: “Chắc Dedalus đã nói với con rồi, chúng ta phải huy kế hoạch A. Pius Thicknesse đã đảo lộn mọi thứ, hắn đã nối căn nhà này tới mạng Floo theo đúng kiểu cầm tù, hoặc là đặt Khóa cảng hoặc là đặt phép Độn thổ. Tất cả bùa chú đặt dưới tên con, nhằm bảo vệ con khỏi Voldemort. Rõ rang là quá ư vô nghĩa, phép thuật của mẹ con đã làm tất cả những việc đó rồi. Những gì hắn làm chỉ tổ khiến việc con dời khỏi đây càng thiếu an toàn hơn thôi”
“Vấn đề thứ 2, là con vẫn chưa trưởng thành, nghĩa là vẫn chưa được sử dụng phép thuật mà không bị theo dõi”
“Nhưng con….”
“Theo dõi, theo dõi!” Mắt điên nóng nảy nhắc lại “ Phép bùa chú coi chặt tất cả các loại phép thuật của bất kỳ ai dưới 17 tuổi, phương thức truy hồi phép thuật của Bộ để lần ra phép thuật của những người vị thành niên! Nếu con, hoặc bất cứ ai, đặt cho con bùa chú để ra khỏi đây Thicknesse sẽ biết ngay lập tức, và quân Tử thần thực tử cũng sẽ tới ngay”
“Mà chùng ta lại không thể đợi đến khi con tròn 17 tuổi, khi đó con sẽ không còn được phép bùa chú của mẹ con bảo vệ nữa. Tóm lại là, Pius Thicknesse nghĩ hắn đã nắm thóp con hoàn toàn rồi”
Harry cũng thầm đồng ý với tên Pius xa lạ ấy.
“Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì ạ?”
“Chúng ta sẽ dùng phương tiện duy nhất có thể sử dụng để đi khỏi đây, phương tiện không cần dùng bùa chú: chổi, vong mã, và xe mô tô của Hagrid”
Harry dư sức thấy kế hoạch này có chỗ không ổn, song nó kịp kìm lại để Mắt điên nói tiếp.
“Thế này nhé, bùa chú cảu mẹ con sẽ mất hiệu lực trong 2 trường hợp: một, là khi con đến tuổi trưởng thành, hoặc là khi” Moody đi lại trong căn bếp sạch tinh khôi “ con rời bỏ ngôi nhà này. Tối nay con, dì và dượng con đã đường ai nấy đi, nghĩa là con sẽ không sống cùng họ nữa, đúng không?”
Harry gật đầu.
“Vì vậy, lần ra đi này sẽ là không bao giờ trở lại, và bùa chú sẽ hết hiệu lực ngay khi con thực hiện 1 trong 2 điều trên. Chúng ta thà làm bùa chú mất hiệu lực sớm còn hơn là chờ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tới tóm con ngay khi con 17 tuổi”
“Chúng ta có một lợi thế là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không biết chúng ta sẽ đưa con rời khỏi đây trong tối nay. Bọn ta đã để lộ thông tin giả ở Bộ , họ nghĩ rằng đến ngày 30 tháng này con mới chuyển đi. Tuy vậy, kẻ mà chúng ta đang đương đầu không ai khác chính là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, nên chưa chắc hắn dễ bị lừa như vậy. Kiểu gì mà lại chẳng có vài tên Tử thần thực tử tuần tra ở trên không trong khu vực này. Vì vậy bọn ta đã chuẩn bị sẵn, niệm bùa chú cho một tá chỗ ẩn nấp rồi, mấy nơi đó có thể đưa con đến trú được, vì đều có liên hệ với hội Phượng Hoàng: nhà của ta, nhà Kingsley, trang trại của bà Molly- con hiểu chứ?”
“Dạ” Harry đáp, tuy vẫn đang ngần ngừ trước lỗ hổng to uỳnh của kế hoạch.
“Con sẽ tới nhà Tonks. Ngay khi tới nơi đó, những bùa chú chúng ta rải xung quanh nhà thừa sức giúp con dùng Khóa cảng để tới Hang Sóc. Còn câu hỏi gì nữa không?”
“Ờ… có ạ” Harry ngần ngại “Có lẽ bọn chúng sẽ không biết con định đi tới đâu trong cả tá chốn trú ẩn đó, nhưng chắc chắn sẽ rất dễ bị phát hiện, một khi” nó nhẩm tính trong đầu “cả 14 người chúng ta cùng bay tới nhà của gia đình cô Tonks?”
“Ah” Moody hắng giọng “ Ta quên không nói đến phần cốt yếu nhất. 14 người chúng ta sẽ không cùng lúc bay đến nhà Tonk. Tối nay sẽ có 7 Harry Potter đi cùng 7 bạn đồng hành, mỗi cặp bay tới một địa điểm khác nhau”
Moody rút từ trong áo choàng ra một hũ đựng thứ chất lỏng trông lầy nhầy như bùn. Không cần giải thích thêm, Harry ngay lập tức hiểu ra phần còn lại của kế hoạch.
“Không!” Harry gào lên, giọng nó lanh lảnh trong căn bếp “ Không thể nào!”
”Mình đã nói với mọi người bồ sẽ phản ứng vậy mà” Hermione nói, giọng đắc thắng.
“Sao mọi người lại nghĩ cháu sẽ để 6 người mạo hiểm tính mạng mình –”
“– Bởi đây là lần đầu tiên bọn này có cơ hội mà“ Ron đáp lời
“ Chuyện này khác, mọi người sẽ phải đóng giả mình - ”
“Ôi dào, thực ra có ai thích thú gì trò này đâu hả Harry” Fred sốt sắng nói “Thử tưởng tượng, giả sử có chuyện gì trục trặc, và bọn này sẽ chết cứng trong bộ dạng 1 tên kính cận gầy nhẳng mãi mãi”
Harry không buồn nhếch mép trước câu nói đùa của Fred.
“Mọi người không thể làm thế nếu cháu không muốn tham gia, mọi người cần một nắm tóc của cháu mà”
“Ồ, đúng là lỗ hổng lớn trong kế hoạch” George cợt nhả “Rõ ràng là tất cả chúng ta lại chẳng nhón được nắm tóc của em nếu em không muốn tham gia”
“Phải, 13 người bọn này chọi 1 nhóc không được dùng phép thuật, thật là khó khăn rồi đấy” Fred tiếp lời
“Thú vị thật” Harry đáp “Lại một trò vui”
“Nếu phải dùng bạo lực thì đành phải vậy thôi” Moody gầm gừ, con mắt thần đảo lên khi ông nhìn chằm chặp vào Harry “Mọi người ở đây đều đã trưởng thành, và sẵn sàng hứng chịu rủi ro”
Mundungus nhún vai và nhăn nhó, con mắt thần của Moody xoáy nhìn hắn đến nỗi lệch khỏi hốc mắt.
“ Không bàn cãi nữa. Thời gian càng ngày càng ít. Giờ bọn ta cần một nắm tóc của con đó, cậu nhóc”
“Nhưng thế này thì thật là điên rồ, đâu có cần thiết phải….”
“Không cần ư?” Moody gắt lên “ Với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó ngoài kia, cùng một nửa Bộ đã theo phe hắn? Nếu chúng ta may mắn, có thể hắn đã cắn cái mồi giả và sẽ cố tóm được con trong ngày 30, nhưng chắc chắn hắn sẽ cử 1, 2 tên Tử thần thục tử tới theo dõi chứ, nếu là ta hiển nhiên ta sẽ làm thế. Bọn chúng có thể chưa làm gì được con hoặc tấn công ngôi nhà này vì bùa chú của mẹ con vẫn còn hiệu lực, song nó sẽ nhanh chóng bị xóa bỏ, và bọn chúng đã thừa biết con đang ở đâu rồi. Chúng ta chỉ còn có thể giăng bẫy bọn chúng mà thôi. Đến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng không thể phân thân làm 7”
Harry bắt gặp ánh mắt của Hermione và quay vội đi.
“Vì thế, Potter, một nhúm tóc của con, nếu con có thể…”
Harry liếc nhìn Ron, Ron nhăn nhó với nét mặt kiểu cứ-làm-như-vậy-đi.
“Ngay bây giờ” Moody quát
Với tất cả ánh mắt đang hướng về mình, Harry thò tay lên đầu, túm một nùi tóc, và bứt.
“Tốt” Moody hơi ngã người về phía trước khi bật được cái nút của lọ thuốc. “ Con bỏ giùm vào trong này cho ta”
Harry bỏ nắm tóc vào cái lọ đựng chất lỏng trông giống đám bùn. Ngay khi tóc chạm vào bề mặt chất lỏng, chất thuốc bắt đầu sủi bọt và bốc khói, rồi đột nhiên trở thành màu vàng tươi, trong.
“Ồ, món của bồ trông hấp dẫn hơn của Crabbe và Goyle nhiều đấy” Hermione buột miệng, rồi khi nhìn thấy cái nhíu mày của Ron, cô bé thoáng chốc đỏ mặt và chữa thẹn “Ý mình là món thuốc của Goyle vị như xác chết vậy”
“Được rồi, các Harry giả xếp hàng lại đây nào” Moody gọi
Ron, Hermione, Fred, George và Fleur đứng thành hàng trước cái bồn rửa mặt sáng bóng của dì Petunia
“Chúng ta còn thiếu một người” Lupin đếm
“Có ngay đây” Hagrid túm lấy cổ Mundungus một cách cộc cằn, thả bịch hắn xuống bên cạnh Fluer, làm cô nàng nhăn mũi và chuyển sang đứng giữa Fred và George.
“Tôi là chiến binh, và rồi sẽ là người bảo hộ” Mundungus càu nhàu
“Im đi” Moody quát “Ta đã nói với mi rồi đồ sâu bọ ẻo lả, bất cứ Tử thần thực tử nào nhắm tới Harry cũng chỉ muốn bắt nó, chứ không phải giết nó. Dumbledore đã từng nói Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn xử lý riêng Harry. Vì vậy chính những người đi theo bảo vệ mới đáng lo hơn cả, những người sẽ bị bọn Tử thần thực tử sẽ thèm khát được phanh thây”
Mundungus vẫn chưa có vẻ bình tâm lắm, song Moody đã rút nửa tá cốc chỉ to bằng chén đựng trứng ra khỏi áo choàng, rót vào mỗi cốc một ít thuốc và đưa cho mọi người.
“Cùng uống thôi nào mọi người….”
Ron, Hermione, Fred, Goerge, Fluer và Mundungus uống cạn cốc. Tất cả đều thở hổn hển, nhăn nhó ngay khi thứ dung dịch đó chạm vào cuống họng. Cùng một lúc cơ thể họ bắt đầu sủi bọt và biến dạng như sáp nóng vậy. Hermione và Mundugus bắt đầu phình ra, Ron, Fred và George thu nhỏ lại, tóc tối màu dần, đầu của Hermione và Fleur như thu nhỏ lại trong hộp sọ.
Moody, tỏ vẻ bàng quan, cúi xuống cởi bỏ mấy cái túi khổng lồ ông đem theo. Và khi đứng lên, đã có 6 Harry Potter đang thở dốc trước mặt.
Fred và George quay ra nhìn nhau và đồng thanh: “Wow chúng ta giống nhau y sì đúc này!”
“Anh không biết, hình như anh vẫn đẹp trai hơn” Fred vừa nói vừa soi mình trước cái ấm.
“Oa” Fleur thì ngắm nghía mình trrên cửa lò vi sóng “ Bill, đừng nhìn em nha, trông em gớm guốc quá”
“Mấy bộ đồ đó đều rộng thì phải, ta có mấy bộ nhỏ hơn đây” Moody chỉ về phía cái túi đầu tiên “ và đừng quên kính, có 6 cặp kính ở mấy cái túi bên sườn. Khi thay đồ xong rồi thì lấy hành lý trong ba lô”
Đối với Harry thật thì đây quả là điều quái lạ nhất nó từng thấy, dù nó đã chứng kiến không ít những điều kỳ lạ. Nó quan sát 6 cái vía của mình lục lọi tìm đồ trong túi xách, đeo kính, và đóng gói đồ đạc của riêng họ lại. Harry chỉ muốn họ có thể lịch sự hơn khi thản nhiên cởi đồ, lộ liễu khoe ra thân thể nó trong khi nếu đó là chính họ thì chắc đã khác hẳn.
“Mình biết Ginny đã nói dối về chuyện hình xăm” Ron nhìn xuống bộ ngực trống trơn của nó.
“Harry, mắt bồ kém thật đó” Hermione đeo kính vào và lẩm bẩm.
Thay đồ xong, cả 6 Harry Potter giả đều cầm ba lô và một lồng chim chứa con cú nhồi bông trắng như tuyết lấy từ túi đồ thứ hai.
“Tốt” Moody hài lòng khi cả 7 Harry đều đã đeo kính và trang bị đủ hành lý dàn hàng trước mặt. “Các cặp sẽ chia ra như thế này: Mundungus sẽ đi với ta, bay bằng chổi….”
“Sao tôi lại đi với ông?” Harry đứng gần cửa sau nhất cằn nhằn.
“Vì mi là kẻ cần phải theo dõi nhất” Moody gầm gừ, và ông nói tiếp dù con mắt thần vẫn không ngừng nhìn xoáy vào Mundungus “Arthur và Fred - ”
“Con là George” một trong hai anh em sinh đôi mà Moody đang chỉ, nói “thấy không thể phân biệt nổi bọn con kể cả khi bọn con biến thành Harry sao?”
“Xin lỗi George - “
“Con đùa ấy mà, thực ra con là Fred - ”
“Đùa đủ rồi đấy!” Moody quát “Đứa còn laị, Fred hoặc Goerge, hoặc bất cứ đứa quái nào trong 2 đứa - sẽ đi với Remus. Cô Delacour - ”
“Con sẽ đi cùng với Fleur trên một con Vong mã” Bill đỡ lời “ Cô ấy không quen với chổi”
Fleur bước tới chỗ Bill, nhìn Bill với ánh mắt ủy mị đắm đuối tới mức Harry cầu nguyện là sẽ không bao giờ phải thấy lại cái nhìn đó thêm một lần nữa trên gương mặt của chính mình.
“Cô Granger đi với Kingsley, cũng đi bằng một conVong mã - ”
Hermione trông có vẻ yên tâm hơn, đáp lại nụ cười của Kingsley; Harry biết Hermione cũng không tự tin chú nào với tài cưỡi chổi.
“Như vậy là còn cô và cháu đó Ron” Tonks vẫy Ron rối rít, làm đổ cả một chai nước xuống sàn.
Ron trông có vẻ không thoả mãn như Hermione.
“Và cháu đi với ta, được không Harry?” Hagrid hỏi với một chút lo lắng “ Chúng ta sẽ đi bằng mô tô, chổi và Vong mã đều không thể chịu nổi sức nặng của ta, hiểu không? Ta sẽ choán nhiều chỗ lắm đó, nhưng không sao, cháu sẽ ngồi trong buồng phụ”
“Tuyệt vời” Harry đáp, mặc dù không thật lòng lắm.
“Bọn ta nghĩ lũ Tử thần thực tử sẽ hi vọng túm được cháu trên một cây chổi” Moody nói, như đã đọc được ý nghĩ của Harry “Snape chắc hẳn có thừa thời gian để kể cho bọn chúng tất cả những gì hắn biết về cháu, nên nếu chúng ta gặp phải bọn Tử thần thực tử, chắc chắn chúng sẽ nhắm vào Harry nào có vẻ sử dụng chổi thật thành thạo. Thôi được rồi” Moody cầm mấy chiéc túi bước ra cửa “Trong vòng 3 phút nữa chúng ta sẽ xuất phát. Không cần thiết phải đóng cửa sau đâu, cũng đâu có ngăn bọn Tử thần thực tử vào nhà được. Đi nào…”
Harry đeo balô, cầm cây tia chớp, cái lồng con Hedwig và đi theo cả nhóm ra ngoài khu vườn tối mịt.
Khắp mọi phía chổi bay tới nằm trong tay mọi người, trong khi Kingsley giúp Hermione trèo lên 1 con Vong mã, và Bill với Fleur trên con còn lại. Hagrid đứng cạnh một chiếc mô tô, sẵn sàng cho chuyến đi.
“Có phải nó không? Đó chính là xe của Sirius?”
“Chính nó đây” Hagrid nhìn xuống cười rạng rỡ với Harry “Lần cuối cháu ngồi trên xe này, bác có thể ôm cháu chỉ bằng 1 tay thôi đấy”
Harry không thể không cảm thấy phần nào bẽ mặt khi phải ngồi vào buồn phụ của chiếc xe. Từ đó nhìn lên nó thấp hơn tất cả mọi người đến cả chục tấc. Ron cười ruồi khi nhìn nó ngồi đó như đứa nhóc ngồi xe ô tô đồ chơi. Harry nhét túi đồ và cây chổi xuống dưới chân và kẹp lồng con Hegwig giữa hai đầu gối: nó thật sự không hề cảm thấy thoải mái chú nào.
“Arthur đã hàn lại một chút” Hagrid nói, dường như không hề biết Harry đang bị gò bó thế nào. Bác chật vật ngồi lên xe, làm chiếc mô tô rên rỉ và lún xuống đất vài inch. “ Giờ nó có thêm vài trò vui rồi. Ý tưởng của bác đấy” Hagrid trỏ vào một nút màu tím ngay cạnh đồng hồ công tơ mét.
“Cẩn thận đấy Hagrid” ông Weasley tay cầm chổi, đứng cạnh hai bác cháu nói dõi vào “ tôi không chắc nó có ổn không, và nếu có dùng thì cũng chỉ trong những trường hợp khẩn cấp thôi”
“Được rồi” Moody nói “Tôi muốn tất cả chúng ta xuất phát cùng một lúc, nếu không cái bẫy này sẽ đi tong”
Mọi người đồng lọat gật đầu.
“Ngồi chắc nhé Ron” cô Tonks nói, và Harry thấy Ron ném về phía thầy Lupin một cái nhìn ăn năn tội lỗi trong khi hai tay đưa ra bám chặt lấy hông Tonks. Hagrid khởi động xe ồn ào, và buồn phụ bắt đầu rung lên bần bật.
“Chúc may mắn nhé tất cả mọi người” Moody hét lớn “Hẹn gặp lại ở Hang Sóc trong vòng một tiếng nữa. Đếm từ một đến ba nhé. Một…Hai…BA!”
Một tiếng rú ga đinh tai, và Harry thấy buồng phụ lắc lư dữ dội. Nó đang bay lên không trung, mắt hơi nhòe nước, tóc bị thổi bạt về phía sau. Quanh nó, những cây chổi quen thuộc cũng đang bay vút lên, những cái đuôi dài đen bóng của hai con Vong mã thoắt vẫy phía trước. Đôi chân đau nhưc bị kẹp giữa túi hành lý và cái lồng của con Hedwig giờ đã bắt đầu tê cứng. Cơn đau nhức tê tái làm nó suýt quên ngoái nhìn lần cuối căn nhà số 4 Privet Drive. Khi Harry quay lại nhìn phía sau buồng phụ xe thì nó chẳng còn phân biệt nổi ngồi nhà nằm ở đâu nữa.
Và rồi, tự dưng, không biết khi nào, không biết từ đâu ra, cả nhóm đột nhiên bị bao vây. Ít nhất ba chục cái bóng đội mũ trùm đầu xông tới từ trong bóng đêm, lượn thành một vòng tròn quanh Hội Phượng hoàng.
Những tiếng hét, những luồng sáng xanh tới tấp khắp nơi: Hagrid gào lên và chiếc xe lộn ngược. Harry không thể nhìn ra được họ đang ở đâu; đèn đường ở phía trên đầu nó, tay nó đang bám chặt lấy cạnh buồn phụ của chiếc xe theo bản năng. Chuồng của Hedwig, túi xách và cây Tia Chớp tuột khỏi đầu gối nó.
“Không! CỨU!”
Cây chổi xoay vòng tròn, nhưng Harry chỉ kịp túm lấy góc chiếc ba lô và lồng con Hedwig khi chiếc xe phóng ngược lên. Harry vừa mới yên tâm một chút, thì thêm một luồng sáng xanh chói lòa vút tới. Con cú rít lên và ngã xuống đáy chiếc lồng.
“Không! KHÔNG!”
Chiếc xe bật về phía trước. Harry thấy bọn Tử thân thực tử đội mũ trùm bay tản ra khi Hagrid phóng thẳng vào vòng vây của chúng.
“Hedwig - Hedwig…”
Con cú nằm bất động và tàn tạ như món đồ chơi cũ trên đáy chiếc lồng. Harry không thể chịu đựng cảnh tượng ấy, và khiếp hãi nghĩ về những người còn lại. Harry nhìn qua vai thấy một đám đông người lẫn lộn trong những luồng sáng xanh lè, và có hai người đang bay về phía xa, nhưng nó không nhìn ra đó là ai -
“Hagrid, chúng ta phải quay lại, chúng ta phải quay lại!” nó gào lên cố át tiếng động cơ xe ầm ĩ, rút đũa thần ra, ném lồng của Hedwig dính chặt xuống sàn xe, không chịu tin con cú đã chết. “ Hagrid, QUAY LẠI!”
“Nhiệm vụ của bác là đưa cháu đến nơi an toàn” Hagrid hét lên và bật mở van tiết lưu. “Dừng lại - DỪNG LẠI!” Harry gào lên, nhưng khi nó quay lại nhìn , hai luồng sáng xanh bay lướt qua tai trái nó: bốn Tử thần thực tử đã tách khỏi vòng vây, đuổi theo họ và nhằm vào tấm lưng rộng của Hagrid. Hagrid lái chệch sang hướng khác, nhưng bọn Tử thần thực tử đã đuổi kịp chiếc xe, càng nhiều bùa chú bay về phía hai bác cháu hơn, và Harry phải ngồi lọt thỏm vào trong buồn phụ của xe để tránh đòn. Vẹo người quay lại nó hét lên: “Bất tỉnh” Tia chớp màu đỏ bật ra từ đầu đũa của Harry xé toạc khoàng không, tạo một lỗ trống lớn khi 4 tên Tử thần thực tử bay tách ra để tránh câu bùa chú.
“Chờ đã, Harry, thứ này là dành cho chúng đây!” Hagrid hét lớn; khi Harry nhìn lên thì đã thấy bác đập mạnh vào cái nút màu xanh lá cạnh tay lái. Một bức tường màu đen, khối đặc chui ra từ ống bô xe, và phình to ra trong không khí. Ba tên Tử thần thực tử bay vòng sang và tránh được bức tường, nhưng tên thứ tư thì kém may mắn hơn. Hắn biến khỏi tầm mắt, và rơi như hòn đã cuội lại sau lưng, cây chổi của hắn gẫy tan tác ra từng mảnh. Một tên khác bay chậm lại, bay xuống giúp bạn hắn, và ngay lập tức hai cái bóng biến mất vào trong màn đêm khi Hagrid gò mình trên tay lái và tăng tốc.
Những câu thần chú Tiêu diệt bay vụt qua đầu Harry từ phía hai tên Tử thần thực tử còn lại: chúng nhằm vào Hagrid. Harry ném trả lại một lô Bùa choáng, những tia sáng xanh và đỏ gặp nhau tạo thành những khối đủ màu trên không trung khiến Harry liên tưởng một cách man dại về pháo hoa. Những người ở dưới đất hẳn đang không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
“Thêm một lần nữa nào, bám chắc nhé Harry!” Hagrid lại hét lên, và bác ấn mạnh vào cái nút thứ hai. Lần này một cái lưới khổng lồ phóng ra từ ống xả của xe, song tất cả bọn Tử thần thực tử đều đã tiên đoán trước được. Không những chúng bay tránh được, mà gã thứ ba, kẻ quay lại cứu người bạn bị bất tỉnh cũng đã đuổi kịp. Hắn đột nhiên hiện ra từ trong màn đêm và giờ cả ba tên đều đuổi theo chiếc xe, bắn vèo vèo những câu thần chú vào hai người phe Harry.
“Lần này chắc chắn được, Harry, ngồi cẩn thận!” Hagrid gào lên, và Harry thấy bác đập cả bàn tay vào cái nút màu tím bên cạnh đồng hồ công tơ mét.
Với tiếng gầm vang như bò rống, ngọn lửa rồng xanh trắng phun ra từ ống xả, chiếc xe phóng vụt lên phía trước như một viên đạn cùng âm thanh của kim loại gẫy. Harry thấy bọn Tử thần thực tử bay vòng đi để tránh luồng lửa nóng chết người, đồng thời thấy buồng phụ của xe đang rung lên một cách đáng sợ báo hiệu điềm gở: mối hàn giữa buồng phụ và thân xe đã vỡ vụn khi chiếc xe tăng tốc.
“Sẽ ổn thôi, Harry” Hagrid rống lên, giờ đang lật ngửa ra sau bởi tăng tốc quá đột ngột, chiếc xe không có người lái, và buồn phụ thì đang long dần ra, trượt trên rãnh mối hàn.
“Bác sẽ lo, Harry, đừng cuống” Hagrid lôi từ trong túi áo jacket ra cái ô màu hồng hoa lá của bác.
“Hagrid! Không! Để cháu!”
“REPARO! (PHỤC HỒI!)”
Một tiếng nổ điếc tai, và buồng phụ rời hoàn toàn ra khỏi chiếc xe.
Harry bắn nhanh đi, bị quán tính của vụ nổ đẩy đi, rồi buồng phụ xe bắt đầu mất độ cao…
Harry tuyệt vọng chĩa đũa thần vào buồn phụ và hét lên “Wingardium Leviosa (Bay lên!)”
Buồng phụ xe tăng độ cao, dù không người lái nhưng ít ra vẫn ở trên không. Harry vừa mới kịp nhen nhóm một chút vui mừng thì một lọat bùa chú bay tới tấp về phía nó: ba tên Tử thần thực tử đã tới sát chiếc xe.
“Bác đến đây, Harry!” tiếng gọi của Hagrid vang lên từ trong bóng tối. Harry cảm thấy cái buồn phụ xe lại bắt đầu rơi xuống, nó cúi thấp hết mức có thể và chĩa đũa vào giữa những hình bóng đang bay tới gần “Ngăn trở!”
Câu thần chú đập vào giữa ngực tên ở giữa, làm hắn oặt ra như đâm trúng một cái ba-ri-e (thanh chắc) vô hình. Một tên nữa trong bọn gần như chịu chung số phận.
Buồng phụ xe rớt xuống với tốc độ kinh hoàng, và tên Tử thần thực tử cuối cùng sót lại phóng một câu thần chú tới sát đến mức Harry phải ngụp xuống dưới vành bánh xe để tránh, văng cả một chiếc răng xuống ghế ngồi -…
“Bác tới đây, Harry, bác tới đây”
Một bàn tay khổng lồ túm lấy lưng áo choàng của Harry và kéo tuột nó ra khỏi cái buồng phụ xe đang rơi thẳng xuống. Harry túm lấy túi xách và ngồi thụp vào yên chiếc mô tô lưng đối lưng với Hagrid. Họ bay cao lên, tách ra khỏi hai tên Tử thần thực tử còn lại, Harry nhổ ra một ngụm máu, chĩa đũa thần vào buồng phụ xe đang rơi xuống và hét “Confringo!”
Một tiếng nổ kinh hoàng, và Harry biết đó là giây phút cuối cùng của Hedwig. Tên đội mũ trùm đầu gần cái buồng phụ nhất bị đánh ngã khỏi chổi và rơi xuống, tên kia tụt lại và biến mất khỏi tâm nhìn.
“Xin lỗi Harry, bác xin lỗi” Hagrid rên rỉ “Đáng lẽ bác không nên tự mình sửa … cháu không có đủ chỗ….”
“Không sao, không vấn đề gì, bác cứ tập trung bay đi!” Harry hét lên, khi nhìn thấy thêm hai tên Tử thần thực tử nữa lại xuất hiện.
Khi những câu thần chú lại tới tấp bay đến, Hagrid lái chiếc xe ngoằn ngoèo theo đường zích zắc; Harry biết: bác không dám dùng nút lửa-rồng thêm lần nữa, trong khi Harry ngồi một cách cheo leo như thế. Harry liên tiếp phóng hết Bùa choáng này đến Bùa choáng khác về phía bọn mũ trùm, dù thế cũng không thể giữ chân chúng được. Harry tiếp tục phóng một thần chú giữ chân, một tên bay vòng để tránh và làm rơi mũ trùm, và nhờ quầng sáng đỏ của Bùa choáng tiếp theo mà Harry nhận ra gương mặt vô cảm đến kinh ngạc của Stanley Shunpike - Stan -
“Giải giới!” Harry hét lên
“Chính nó! Chính là đứa thật đấy!”
Những tiếng kêu của bọn Tử thần thực tử vọng đến tai Harry dù tiếng động cơ xe rền rĩ. Ngay lập tức cả hai kẻ săn đuổi tụt lại và biến mất.
“Harry, chuyện gì thế?” Hagrid thì thầm “ Bọn chúng đâu rồi?”
“Cháu cũng không biết!”
Harry bắt đầu thấy sợ: tại sao bọn chúng lại gào lên “Chính là Harry thật!” Sao chúng lại biết được? Harry nhìn xoáy vào màn đêm đầy đe dọa. Bọn chúng biến mất đâu rồi nhỉ?
Harry lần lần quay lại để ngồi quay mặt về phái trước, túm lấy vạt sau áo jacket của Hagrid.
“Bác Hagrid, hãy bấm lại cái nút lửa rồng đó, và chúng ta sẽ biến khỏi đây!”
Lại một tiếng rú ầm ĩ của chiếc xe, và ngọn lửa trắng xanh phụt ra từ ống xả. Harry giật ngã người ra sau, phải cố lắm mới trụ lại tren chỗ yên xe nhỏ xíu, Hagrid quay ngược người hẳn lại, tay gần như không cầm lái
“Bác nghĩ chúng ta cắt đuôi được chúng rồi, Harry ah, cuối cùng cũng xong việc!”
Nhưng Harry không tin như vậy, nỗi sợ hãi bao trùm nó, nó liếc ngang liếc dọc mong chờ những kẻ săn đuổi mà nó chắc chắn sẽ sớm xuất hiện. Tại sao bọn chúng lại tụt lại? Một trong số bọn chúng vẫn còn cầm đũa thần. … Chính là nó… Chính là Harry thật….Chúng đã nói vậy ngay sau khi Harry cố tước vũ khí của Stan -
“Harry, chúng ta sắp tới nơi rồi, sắp thành công rồi!” Hagrid reo lên.
Harry cảm thấy chiếc xe bắt đầu hạ xuống một chút, dù đèn đường phía dưới vẫn xa tít mù như sao trời vậy.
Đột nhiên vết sẹo trên trán nó nóng như lửa đốt, hai Tử thần thục tử xuất hiện hai bên xe, và hai lời nguyền chết choc sượt qua Harry, cách có vài milimet… bắn ra từ phía sau…
Và Hary nhìn thấy hắn. Voldemort lơ lửng trong không trung như làn khói trong gió, không hề có chổi hay Vong mã đỡ, khuôn mặt rắn độc nổi rõ trên nền trời đen, bàn tay dài trắng toát giờ cây đũa lên thêm một lần nữa…
Hagrid kêu lên sợ hãi, và lại chiếc mô tô đi thành một đường cua. Bấu víu lấy chiếc xe, Harry tuyệt vọng phóng Bùa choáng khắp mọi nơi lên bầu trời đầy gió xoáy. Nó thấy một bóng người bay ngang qua, nghĩa là bùa chú đã trúng một kẻ nào đó, nhưng rồi nó nghe thấy một tiếng nổ lớn và những tia lửa từ động cơ, chiếc mô tô xoay tròn và hoàn toàn mất kiểm soát.
Những tia sáng xanh lại bay vụt tới. Harry không thể phân biệt nổi đâu là phía trên, đâu là phía dưới, vết sẹo như bị thiêu đốt… nó cảm giác như sẽ chết bất cứ lúc nào… Một bóng đen đội mũ trùm ở phái dưới nó tầm một feet, giờ cao đũa thần….
Bám vào chiếc xe đang lao thẳng xuống chỉ bằng đầu ngón tay, Harry nghe thấy giọng Voldemort hét: “Nó là của ta!”
Thế là hết: nó không còn nghe được hay nhìn thấy Voldemort đang ở đâu, nó thấy lờ mờ một tên Tử thần thực tử nữa lướt qua để tránh đường, và nghe thấy “Avada…”
Cơn đau của vết sẹo làm Harry phải nhắm chặt mắt lại, đũa thần của nó tự ý hành động. Harry cảm thấy chiếc đũa hướng bàn tay nó đi như một cái nam châm, và nhìn thấy từ đầu đũa phun tóe ra một luồng lửa như vàng thỏi tan chảy qua đôi mắt nhắm một nửa. Nó nghe thấy một tiếng nổ, và tiếng gào thét giận dữ. Bọn Tử thần thực tử gào lên, Voldemort rống: “KHÔNG!” Không biết bằng cách nào mà Harry phát hiện ra mũi nó chỉ cách chiếc nút màu tím có ba phân. Nó ấn mạnh chiếc nút bằng bên tay không cầm đũa, và chiếc xe phóng vút, đâm xuống dưới phía mặt đất.
“Hagrid!” Harry kêu gào, tay bám chặt lấy chiếc xe “Accio Hagrid!(Triệu hồi Hagrid!)”
Chiếc xe lao thẳng xuống, mũi chúc thẳng xuống đất. Harry cúi mặt sát vào tay lái, chỉ nhìn thấy những đốm sáng to dần. Nó sắp đâm xuống mặt đất nhưng chẳng thể làm gì để ngăn chiếc xe rơi xuống. Từ phía sau lại thêm một tiếng hét: “Đũa của mi, Selwyn, đưa đũa cho ta!”
Nó cảm thấy Voldemort trước khi thực sự nhìn thấy hắn. Liếc sang hai phía, và rồi nó nhìn thẳng vào hai con mắt đỏ rực mà nó nghĩ sẽ là thứ cuối cùng nó thấy trên đời: Voldemort sắp sửa tung lời nguyền vào nó thêm một lần nữa -
Và rồi Voldemort biến mất. Harry nhìn xuống và thấy Hagrid nằm sõng xoài trên đất ngay phía dưới. Nó vặn tay lái cố để không đâm vào bác, mò mầm tìm cái phanh, nhưng rồi, với một tiếng va đập thủng màng nhĩ, nó lao thẳng vào một cái ao bùn lầy nhầy nhụa…




0 comments:

Leave a comment

toppage